“Đêm nay vất vả rồi.”
Bắc Tuyền từ phòng phát thanh bước ra, vươn tay vỗ vai Vệ Phục Uyên, “Cậu có thể về nghỉ ngơi được rồi.”
“Vậy là được sao?”
Vệ Phục Uyên có chút ngây người:
“Chương trình của tôi, ý tôi là, cái 《Kinh Hãi Dạ Thoại》 này, chỉ là để người gọi điện thoại vào, nghe hắn bịa ra một câu chuyện là xong việc à?”
Anh thầm nghĩ làm một chương trình như vậy cũng quá dễ dàng đi?
Dường như căn bản không cần phải đi lấy tài liệu gì đó, cũng hoàn toàn không cần anh, người trợ lý này!
Bắc Tuyền cao 1m82, nhưng so với Vệ Phục Uyên còn cao lớn hơn thì vẫn thấp hơn 5cm, hiếm hoi lắm mới có dịp ngẩng đầu đánh giá đối phương.
Cậu dùng đôi mắt màu hạt dẻ của mình quét qua khuôn mặt Vệ Phục Uyên, biểu cảm nghiêm túc và thành thật.
Vệ Phục Uyên bỗng nhiên có chút chột dạ.
— Không phải chứ, mình có nói gì sai đâu?
Bắc Tuyền: “Cậu nghĩ, vừa rồi người đó bịa ra một câu chuyện sao?”
Vệ Phục Uyên suýt chút nữa đã hỏi lại một câu “Chứ còn gì nữa?”, may mà cái EQ không mấy đầy đủ của anh vẫn giúp hắn giữ được sự tôn kính cần có đối với sếp, kịp thời dừng lại trước khi lỡ lời, đổi thành câu mà anh tự cho là vô cùng uyển chuyển:
“Tôi thấy, chỉnh sửa lại một chút là thành một truyền thuyết đô thị đạt chuẩn rồi.”
Bắc Tuyền cười cười không bày tỏ ý kiến.
“Được rồi.”
Cậu lướt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853789/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.