Ban đêm, khu vực này tĩnh lặng đến lạ thường.
Hầu hết đèn chiếu sáng đã tắt, chỉ còn vài ngọn đèn đường thưa thớt sáng lên trên tuyến đường chính, vừa đủ để người ta nhìn thấy đường đi dưới chân.
Hai người cứ thế ngang nhiên đi dọc đại lộ, nhưng thực sự không một ai chú ý đến họ.
Họ đi bộ nửa tiếng theo chỉ dẫn của cột mốc đường, cuối cùng cũng tìm thấy con đường lát kính đã bị phong tỏa.
Con đường lát kính vẫn chưa bị dỡ bỏ, nhưng cả hai lối vào đều đã đóng cửa và khóa lại, bên ngoài còn dùng hàng rào di động và dây xích để chắn ngang.
Hàng rào đương nhiên không thể ngăn cản Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên, cả hai dễ dàng trèo qua.
Còn về cánh cửa khóa ở lối vào đường lát kính…
Vệ Phục Uyên phát hiện, dường như tất cả các ổ khóa đều không đáng nhắc đến đối với Bắc Tuyền – cậu chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức.
“Ngon, quả nhiên nó vẫn còn ở đây.”
Bắc Tuyền mỉm cười nhìn về phía cầu tàu đổ nát trống không.
Vệ Phục Uyên: “…”
Anh hoàn toàn không muốn biết rốt cuộc ông chủ của mình đã nhìn thấy cái gì!
“Ồ, tôi quên mất là cậu vẫn chưa biết cách mở Thiên Nhãn.”
Bắc Tuyền vừa lúc cũng nghĩ đến chuyện này, mở vali ra, lại một lần nữa lấy ra lọ nước mắt trâu nhỏ đó, “Xịt một chút vào hai mắt, cậu sẽ thấy.”
Vệ Phục Uyên ngập ngừng nhận lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-hai-da-thoai-lu-cat-cat/2853794/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.