"Tần Quyên, người cùng 3 người này đến thành nam, cứ việc sai phái họ. Vương thế tử không tính toán được hết, đại sự đều do ngươi." An Đa Ni Ma trầm giọng nói.
Bọn họ chỉ toàn tạo thêm áp lực. Tần Quyên 11 tuổi rưỡi đành mím môi không nói gì. Nó nhận lấy thẻ bài có quyền điều động binh lính thành nam từ tay An Đa Ni Ma.
Cưỡi trên mình ngựa, thân khoác áo choàng đen, Tần Quyên cùng ba tướng sĩ phóng thẳng đến thành nam. Trên đường đi, nó nghĩ căn bản trận này thắng hay thua cũng chẳng liên quan gì đến nó, cũng chẳng cần biết đại cục ra sao.
Nếu nói nó quan tâm chuyện gì, thì chỉ là bá tính trong thành mà thôi.
Tên vương thế tử ngốc kia sẽ không chạy trốn đâu. Ban nãy, khi nghe hắn nói quyết liệt như vậy, Tần Quyên đã đoán được suy nghĩ của hắn rồi. Nó không như thế, không muốn liều chết, dù có phải chạy trốn cũng không muốn chết. Thế nhưng lại không muốn bỏ Viết Viết mà trốn một mình.
Di chuyển từ thành bắc đến thành nam rất dễ dàng, nhưng muốn dẫn 3000 quân thành nam ra ngoài, vòng đến sau lưng địch đang tấn công thành bắc mà không bị người ta phát hiện thì hết sức khó khăn.
"3000 con ngựa thì cồng kềnh quá, lúc di chuyển làm sao mà giấu được? Đâu cần giả vờ viện binh toàn là kỵ binh đâu."
"Cần." Tần Quyên đáp, "Nếu không có 3000 kỵ binh thì bọn họ nhất định sẽ không tin chúng ta có 10 vạn viện quân."
10 vạn viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907113/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.