🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Nghỉ ngơi xong thì theo ta vào làng hỏi thăm tình hình." Tần Quyên phân phó.

 

Hắn cưỡi ngựa đi trước, những người khác theo sau.

 

Làng không lớn, người đi lại trên chợ cũng không đông, không thấy có thương đội nào.

 

Một người đi hỏi thăm quay lại báo cho Tần Quyên, "Dân làng nói 3 tháng trước, có một thương đội đến từ phương bắc đã thu mua hết bột mì của bọn họ. Hiện tại dân làng không còn dư bột mình để bán, chỉ đủ tích trữ qua mùa đông thôi."

 

Tần Quyên gật đầu, "Xem trên chợ còn gì mua được nữa không, không có thì đi."

 

Lúc bọn họ rời đi thì trời đã tối. Họ nghỉ ngơi trên thảo nguyên chừng hai canh giờ rồi tiếp tục khởi hành về hướng bắc.

 

Nếu mọi thứ diễn ra đúng theo mưu kế của người Tháp Tháp thì chắc chắn trong vòng 3 tháng tới, Hổ Tư Oát Nhĩ sẽ cạn sạch lương.

 

Bọn họ sai các thương lữ thu mua hết lương thực ở các thành trì lân cận, tưởng không khiến ai chú ý nhưng thật ra lại rút dây động rừng.

 

Nếu âm mưu này không ảnh hưởng đến mấy vùng Hổ Tư Oát Nhĩ hay Lương Châu thì không đến nỗi tới giờ vẫn chưa nhận được quân nhu tiếp viện.

 

Chứng tỏ lương thực của các vùng khác cũng bị ảnh hưởng rồi.

 

Nói cách khách, viện quân chuyển lương thực tiếp tế hẳn là đã bị tiêu diệt trên đường.

 

Nghĩ tới đây, Tần Quyên bất chợt lạnh sống lưng.

 

Hắn dừng lại, những người đằng sau cũng dừng theo.

 

"Còn mấy ngày nữa là đến được thành Ích Ly?" Hắn chợt hỏi.

 

Một người thưa, "Nhanh nhất cũng bốn năm ngày nữa."

 

Dọc đường đi, Tần Quyên không hỏi quá nhiều nhưng người này đều đáp rất nhanh gọn. Đã vài lần như thế, Tần Quyên lại có trí nhớ tốt, nên mau chóng để ý đến hắn.

 

"Ngươi tên gì?" Tần Quyên hỏi.

 

Người này chắc vẫn còn trẻ, cùng lắm chỉ hơn hắn 1 2 tuổi thôi, cỡ bằng tuổi Viết Viết.

 

"Bẩm tướng quân, ti chức tên Na Biệt Lộ Văn." Nghe hắn giới thiệu, những người khác đều kinh ngạc nhìn sang.

 

Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên. Mang họ Na Biệt thì chẳng phải là quý tộc hay sao? Vậy thì chí ít cũng phải giữ chức phó tướng hay thị vệ của vương gia nào đó chứ? Tại sao lại lăn lộn ở bếp doanh, giữ chức phu trưởng quản quân nhu?

 

Lộ Văn cũng hiểu ánh mắt của mọi người, xấu hổ cười nói, "Ta chỉ là bình dân bá tánh, chẳng qua sinh ra trong một dòng họ lớn thôi. Các huynh đệ đừng nhìn ta như thế."

 

Lộ Văn 19 tuổi, hơn Tần Quyên 1 tuổi nhưng tính tình vừa phóng khoáng nhưng cũng không quá nhiệt tình.

 

Tần Quyên biết người này đầu óc thông minh, phản ứng nhanh nhạy.

 

"Chuyến này đến thành Ích Ly chắc chắn không dễ dàng. Giờ ta chia các ngươi thành hai tổ. Một tổ theo ta, một tổ khác theo Văn Nhân Huỳnh."

 

Nghe Tần Quyên nói thế, có người còn hỏi, "Văn NHân Huỳnh là ai?"

 

Tần Quyên bảo Đại Ưng bước lên.

 

Sau đó, hắn nhìn Đại Ưng, căn dặn, "Ta giao cho ngươi 5 người này. 6 người còn lại đi theo ta. 5 ngày sau, chúng ta tập kết tại quán trọ ở thành tây thành Ích Ly. Nếu làm lỡ việc, xử theo quân pháp."

 

Tần Quyên nói rồi dẫn Na Biệt Lộ Văn cùng những người khác đi.

 

Văn Nhân Huỳnh xụ mặt. Hắn biết Tần Quyên tin tưởng hắn, nhưng ở đây có ai chịu nghe hắn đâu.

 

Hắn hít sâu một hơi, lên ngựa. Hắn không phải Tang Ba Can. Tang Ba Can chẳng những võ nghệ cao cường mà còn rất có uy. Hắn đây, trừ mồm miệng khôn khéo, giỏi gảy bàn tính thì phương diện võ nghệ khó khiến người ta tin phục được.

 

"Ta không muốn làm mất thời gian nữa. Tần đại nhân nói 5 ngày nữa gặp lại ở thành Ích Ly. Để phòng ngừa bất chắc, trong vòng 3 ngày tới, chúng ta đã phải xuất hiện ở thành Ích Ly rồi."

 

Rút ngắn lộ trình 5 ngày xuống còn 3 ngày, tức là phải ngày đêm lên đường.

 

5 người còn lại trong lòng bất mãn. Vì sao lại là tên Văn Nhân Huỳnh đó?

 

Hắn dựa vào cái gì mà chỉ huy bọn họ?

 

Là bởi hắn thuộc Hột Nhan doanh sao?

 

Trong 5 thế gia, chỉ có thế lực của Hột Nhan thị là không thể khinh thường. Vì vậy, cho dùng những người khác không phục cũng đành phải theo.

 

Đi đường hoang, chỉ 3 ngày sau Đại Ưng đã đưa người tới dưới thành Ích Ly.

 

Hắn chọn đi lối đó nên đã đến sớm hơn nhóm Tần Quyên 1 ngày, còn Tần Quyên lại dẫn người vòng đường xa để tới thành tây.

 

Tân Quyên cố tình chọn đường vòng như thế cũng là có lý do cả.

 

Thứ nhất, hắn cần chia người ra để tìm hiểu tình hình cụ thể của cổng thành các hướng.

 

Thứ hai là đường này không có mấy ai qua lại, hắn thấy không bình thường. Nếu tách nhau ra cũng tránh được việc bị một lưới bắt gọn.

 

*

 

Nhóm của Tần Quyên tới vào 5 ngày sau, còn 1 ngày nữa là đến ngày hẹn gặp với nhóm Đại Ưng.

 

Muốn vào thành trong vòng 1 ngày 1 đêm, e là phải dùng thủ đoạn.

 

"Họ tra xét nghiêm ngặt lắm." Một người đi hỏi thăm quay về báo.

 

Mấy người lo lắng nhìn Tần Quyên.

 

Thực ra, Tần Quyên nghĩ, muốn vào thành không khó chút nào. Vấn đề là sau khi vào xong, làm sao hoàn thành nhiệm vụ rồi an toàn rút lui.

 

Lộ Văn đề nghị đêm đó thử xem có thể trèo tường vào không.

 

Lúc này Tần Quyên vừa ăn tối xong, đang dựng lều chuẩn bị ngủ thì có người tới hỏi ý hắn. Hắn không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói, "Muốn thử thì thử, miễn đừng để bị bắt là được. Bị bắt cũng đừng có khai ra."

 

Nghe hắn nói vậy, Lộ Văn dẫn hai người đi thật. Nửa đêm bọn họ quay về, vừa nhìn đã thấy là kế hoạch thất bại thảm hại.

 

"Sợ bị bắt nên về đúng không?" Mấy người không đi hỏi.

 

Bọn họ cứ thế nghỉ ngơi một đêm, tới sáng hôm sau, Tần Quyên thức dậy nói với bọn họ, "Thu dọn một chút, cùng ta vào thành."

 

Có người cả đêm không ngủ, thức trắng vì hoảng hốt, nghe Tần Quyên nói một câu nhẹ bẫng như thế, gã không thể tin được.

 

Tần Quyên lên ngựa, "Giả vờ cho khéo vào, câu nào không nên nói thì tuyệt đối đừng có nói, nghe chưa?"

 

Bọn họ gật đầu như giã tỏi.

 

Tần Quyên cưỡi ngựa cứ thẳng hướng cổng thành mà đi. Đám người bối rối theo sau.

 

Chẳng biết Tần Quyên nói gì với lính thủ thành, ấy vậy mà tướng thủ thành lập tức ra đón.

 

Đám Lộ Văn trợn tròn hai mắt. Rốt cuộc hắn đã làm thế nào?

 

Tần tướng quân không phải đã bán đứng họ đấy chứ?

 

"......" Ai nấy há hốc miệng đợi chờ.

 

Đến tận khi tướng thủ thành mời họ vào, họ vẫn chưa hiểu đầu đuôi gì hết.

 

Thậm chí còn có lính dẫn đường cho họ, đưa họ tới một nơi

 

Tới nơi rồi, Lộ Văn ngẩng đầu lên xem, nhận ra đó là một khu chợ lớn.

 

Chắc hẳn là khu chợ lớn nhất thành Ích Ly.

 

Binh lính đi vào một lúc rồi dẫn vài người ra.

 

Có quan, có cả dân. Quan viên quản chợ mời Tần Quyên vào.

 

Lộ Văn cũng bắt đầu hiểu ra, ngây người thốt lên, "Không hổ là đại nhân."

 

Mấy người không hiểu liền quay sang hỏi hắn rốt cuộc là sao. Lộ Văn thì thầm, "Đừng hỏi gì hết, đại nhân sẽ giải thích sau."

 

"....."

 

Sau khi Tần Quyên rời khỏi phòng quan quản chợ, những người đó nói với hắn bằng thứ ngôn ngữ bọn họ không hiểu, nhưng điệu bộ vô cùng sùng kính.

 

Thậm chí các quan viên còn hỏi xem Tần Quyên có đến nghỉ tại dịch quán không.

 

Tần Quyên lại lấy lý do muốn trải nghiệm tập quán của thành Ích Ly để từ chối.

 

Quan viên không khuyên thêm nữa, chỉ dặn Tần Quyên đợi thêm ba ngày nữa lại đến.

 

*

 

Rời khỏi đó, Tần Quyên đi đường vòng tới thành đông. Ở chợ thành đông, hắn mua quần áo mới cho bọn họ, sau đó mặc đồ mới đi sang thành nam.

 

Ở thành nam, họ dò hỏi vài quán trọ giá rẻ.

 

Lúc này, Lộ Văn mới nói với Tần Quyên, "Đại nhân, đã cắt đuôi đám người kia rồi. Không còn ai bám theo nữa."

 

"Nếu chúng muốn điều tra nơi ở của chúng ta thì sẽ chỉ loanh quanh ở thành đông và thành nam thôi."

 

TẦn Quyên gật đầu, "Được, vòng về thành tây."

 

Thế là Tần Quyên lại vòng trở lại thành tây tìm quán trọ.

 

Sau khi vào quán, Tần Quyên mới nói rõ ngọn ngành với những người cùng đoàn.

 

Trước hết, hắn nói với lính thủ thành, mình là thương nhân từ phương xa tới, có ý làm ăn lớn.

 

Lính thấy vậy, bèn gọi tướng đến.

 

Tần Quyên đưa cho tướng thủ thành xem một thứ, tất nhiên hắn sẽ không nói với đám Lộ Văn đó là thứ gì.

 

Thủ tướng thấy vật này, vội vàng sai lính dẫn hắn vào gặp quan quản chợ ở thành Ích Ly.

 

Sau khi gặp quan quản chợ, Tần Quyên mới xác định một việc.

 

Điều đã khiến hắn băn khoăn từ đầu năm nay.

 

Phật đạo thương hội thường xuyên lui tới thành Ích Ly, nhưng chắc chắn Phật Đạo thương hội có quan hệ không nhỏ với Tống quốc.

 

Thủ hạ của Quách Bưu có khả năng chỉ là một nhánh phương bắc của Phật Đạo thương hội.

 

Đúng, hắn đã dùng tấm thẻ bài thương hội năm xưa Quách Bưu đưa cho hắn.

 

Thẻ đó có sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

 

Hắn vốn tưởng Phật Đạo thương hội chỉ thường làm ăn với phương tây hoặc Đại Đô, thi thoảng mới xuất hiện ở Tarim hay Taklimakand, nhưng xem ra hắn nghĩ quá đơn giản rồi.

 

Giờ hắn cũng có thể khẳng định, lúc trước thủ hạ của Khoách Đoan vương lùng bắt Quách Bưu chắc chắn không phải chỉ vì bạc.

 

Có lẽ trên người Quách Bưu có bí mật nào đó, hoặc nắm giữ vai trò nào đó, mà chính bản thân Quách Bưu cũng không rõ lắm.

 

Quay về đề tài cũ, Tần Quyên nói mình là đại thương đến từ phương nam, trong tay có một lượng lương thực khổng lồ. Phải thế mới khiến tướng thủ thành đưa hắn đến gặp quan quản chợ ngay.

 

Thành Ích Ly muốn thu mua lương thực, sao có thể buông tha một đại thương tự mình tìm đến tận cửa?

 

Cho nên quan quản chợ rất nhiệt tình tiếp đón.

 

Tần Quyên nói với quan quản chợ, hắn có 30 xe gạo. Quan quản chợ càng nghe càng phấn khích.

 

Trên thị trường hiện nay, một túi gạo có thể đổi lấy hai túi bột mì, bởi vì trồng gạo ở phương bắc tốn rất nhiều công sức nên giá cao là phải.

 

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu bạc?" Quan viên thành Ích Ly dè dặt hỏi.

 

"Ta không cần bạc, chỉ muốn đổi lấy bột mì của các ngươi." Tần Quyên nói.

 

Thấy hắn nói vậy, đám người kia lập tức lạnh mặt. Có người đồng ý, có người không đồng ý.

 

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu bột mì?"

 

"Ta cũng không tham, 30 xe gạo đổi lấy 30 xe bột mì." Tần Quyên trả lời. "Khối lượng bằng nhau."

 

Quan viên nghe thấy thì phấn chấn trở lại. Vụ mua bán lần này xem ra lời to.

 

Tộc Thiên Lang tính tình đơn thuần, không quanh co lòng vòng, ngay cả lòng tham cũng biểu hiện một cách trắng trợn.

 

Tần Quyên biết họ sẽ nói cần 3 ngày cân nhắc, thì chắc chắn ba ngày sau sẽ đồng ý.

 

Họ phái người theo dõi hắn chỉ để xác định hắn mang theo bao nhiêu thủ hạ, đang trọ ở đâu thôi.

 

"Đơn giản vậy thôi sao?" Lộ Văn kinh ngạc hỏi.

 

Tần Quyên mỉm cười, "Đừng vội ngạc nhiên. Còn nhiệm vụ muốn giao cho ngươi đây."

 

Lộ Văn đáp, "Đại nhân cứ phân phó."

 

"Đám Văn Nhân Huynh chắc còn chưa vào thành. Ngươi lập tức ra khỏi thành, tìm Văn Nhân Huỳnh đi. Trong vòng 3 ngày, phải gom đủ 30 xe, chèn cỏ khô đầy túi rồi chất lên đó, nhét bạc chúng ta dùng để mua lương thực vào trong cỏ."

 

Bạc thì kiểu gì cũng phải chi.

 

"Dùng cỏ khô lừa họ không phải là được sao..." Có người đề nghị.

 

Tần Quyên lạnh lùng liếc mắt, "Không được."

 

Lộ Văn cười giải hòa, "Chúng ta không phải cho không bạc, mà là dùng bạc ép mua. Còn dùng cỏ khô thì rõ ràng là lừa gạt."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.