Tần Quyên vừa rời khỏi chỗ Vạn Khê, Khiên Giác đã mang người tìm đến.
Vẻ mặt gã nhìn Tần Quyên đầy dò xét.
Tần Quyên cảm thấy hơi khó hiểu, cũng nghi hoặc nhìn gã. Chẳng lẽ hắn muốn đến chỗ Vạn Khê cũng không được?
Khiên Giác chỉ nói, "Ta không quản chuyện riêng tư của ngươi, nhưng trong lúc ta chấp chưởng quân trướng, nếu ngươi làm chuyện hoang đường nào để người ta biết được thì ta sẽ điều ngươi đến nô lệ doanh, thao luyện nô lệ binh.
Chuyện hoang đường? Chuyện hoang đường nào?
Tần Quyên tự nhiên có linh cảm không lành.
"Kẻ nào dám khua môi múa mép?" Tần Quyên quát khẽ. Đám lính xung quanh lập tức cúi đầu.
Khiên Giác nhìn hắn nhưng hắn không thèm nhìn lại, chỉ lạnh lùng bỏ đi.
Mãi tới lúc Tần Quyên đi xa rồi, đám lính mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong toàn quân trướng, bọn lính không sợ Khiên Giác, không sợ A Lỗ Trác nhưng sợ Ninh Bách và Tần Quyên.
Họ sợ Ninh Bách vì Ninh Bách là đại tướng quân, chỉ huy tam quân.
Còn nỗi sợ với Tần Quyên thì khác. Có đôi khi họ thoải mái vui đùa với vị đại nhân này, có lúc lại hãi chết khiếp.
Tần Quyên về doanh trướng, tắm rửa rồi lăn ra ngủ.
Cứ thế, một tháng trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào.
Mãi đến một hô, A Dịch Cát tới báo cho Tần Quyên tin tức, "Lương thực cạn rồi."
Tần Quyên giật thót, không thể tin nổi, quay nhìn A Dịch Cát dò hỏi, "Doanh của chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907229/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.