🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Lão tử đang truyền nghề cho ngươi mà ngươi còn kiêu ngạo nữa hả!" Vạn Khê ném cục xương vừa gặm xong xuống bàn, gầm gừ với Tần Quyên.

 

Tần Quyên cũng nhe răng trợn mắt lại, "Ngươi có giỏi thì nói nốt đi xem nào! Rặn được có một nửa như vậy, coi chừng bị trĩ đấy!"

 

"?!?"

 

Vạn Khê bất giác sờ mông mình.

 

*

 

Hai người trừng nhau một lúc rồi lại coi như không có chuyện gì.

 

Vạn Khê tiếp tục giảng đạo, "Muốn bán đồ rẻ giá cao thì phải tìm kiếm một thị trường khác, không phải thị trường ban đầu của món hàng này. Phải như thế mới kiếm được lời."

 

Tần Quyên lập tức hiểu ra.

 

"Đó chính là thủ đoạn của thương nhân Tống quốc. Ta đã tìm hiểu cẩn thận cách làm ăn của người Tống, bọn họ dường như sở hữu bí quyết kinh doanh riêng. Không ai dạy ta cả, ta phải tự quan sát hết. Ta lấy ví dụ, trong chỗ hàng giá rẻ mà đám thương nhân Ả Rập bán có một thứ gọi là quả lam. Ngoài đẹp ra thì nó chẳng có tác dụng gì, chủ yếu là mua về làm đồ chơi cho lũ trẻ con. Ta thấy một tên thương nhân Tống quốc mua nên bèn sai người theo dõi hắn. Thế rồi ya phát hiện ra, bọn họ đem thứ quả lam tưởng như vộ dụng này đi nghiền nát, lấy cái lõi màu xanh bên trong ra, tích tiểu thành đại. Sau đó, họ nghiền nó trong nước để thành thuốc màu, mang vào chợ chuyên bán thuốc nhuộm, dùng nó thay cho thuốc nhuộm làm từ đá quý. Đó là cách thay đổi thị trường ban đầu của hàng hóa."

 

"Đương nhiên cách làm trên đã lỗi thời rồi, ngươi phải tìm cách mới. Muốn kiếm tiền nhất định phải động não mới được." Vạn Khê lại nhìn Tần Quyên, "Nhưng ta cũng tò mò muốn biết, sao ngươi muốn kiếm tiền? Bổng lộc Đại Vĩnh vương cho ngươi không đủ, hay là vì chuyện khác?"

 

"Ngươi quan tâm làm gì?" Đương nhiên Tần Quyên không muốn cho hắn biết chuyện này.

 

Vạn Khê tức giận trừng mắt, chỉ tay vào mặt hắn, "Ngươi có ý gì hả? Chỉ ngươi được hỏi ta, không cho ta hỏi ngươi à?"

 

Tần Quyên nhìn tay hắn, mắt tối sầm lại, muốn hất hắn ra nhưng lại bị Vạn Khê trở tay tóm ngược lại, "Tiểu súc sinh, chẳng lẽ ngươi muốn gom bạc rồi bỏ trốn? Không phải, hay là ngươi con mẹ nó định nuôi tư binh?"

 

"Nói nhảm cái gì đấy....."

 

Tần Quyên vừa mới quát thì chợt nghe tiếng ngựa hí vang, liền sau đó là tiếng chân dồn dập ngoài doanh trại.

 

Tần Quyên kinh ngạc, ngay cả Vạn Khê cũng sững sờ. Đến khi hai người quay đầu nhìn cửa doanh trướng thì mỹ nhân kia đã bước vào.

 

Tấm áo lông chồn đã phủ một tầng sương lạnh, cả gương mặt cũng thế.....

 

"Hồ Hồ.....!" Tần Quyên đang định đứng lên, không ngờ tay vẫn còn bị Vạn Khê tóm lấy nên ngã phịch xuống.

 

Vạn Khê bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Hoài Chi khi bước vào doanh trướng dọa cho sợ điếng người, đến lúc Tần Quyên kêu oai oái mới sực tỉnh, buông tay ra.

 

Lúc Triệu Hoài Chi thấy người trong doanh trướng của Tần Quyên là Vạn Khê mới biết là mình hiểu lầm.

 

Kỵ binh chỉ vội vàng báo cho y, Tần Quyên dẫn một nam nhân lạ mặt về doanh trướng qua đêm, lời lẽ cực kỳ ái muội, khiến y không thể ngồi yên được. Y vội vàng thay quần áo, cưỡi ngựa cả đêm đến đây, càng đến cần sát khí càng tăng vọt.....

 

"Ôi, Hồ Hồ, ngươi đến tìm ta à? Đúng là chỉ có ngươi tốt với ta!" Vạn Khê chạy ào tới, ôm bả vai sư đệ của mình khóc rống.

 

Lúc vào quân trướng, Vạn Khê bị người người xa lánh, hết sức tủi thân, bây giờ gặp được Triệu Hoài Chi mới cảm thấy được an ủi.

 

"Ngươi không vào quân trướng cũng được. Dịch bệnh vẫn còn đang tiếp diễn, đợi dịch vãn rồi tới cũng được. Còn chuyện cầu hòa thì cứ xem Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi phản ứng thế nào đã." Triệu Hoài Chi bình tĩnh nói.

 

Vạn Khê buông Triệu Hoài Chi ra, bỗng nhiên bất mãn cau mày, "Ngươi đừng có nói với ta bằng cái giọng điệu hờ hững như thế chứ? Ta là sư huynh ngươi, lâu ngày không gặp mà ngươi không có tí xúc động nào à?"

 

"....." Tần Quyên thật sự không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.

 

"???" Vạn Khê ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo hắn.

 

Tần Quyên vừa đi, Triệu Hoài Chi liền ra khỏi doanh trướng. Vạn Khê không hiểu chuyện gì, cũng đi theo bọn họ.

 

Thế là cả ba đứng trên mặt cỏ gió thổi lạnh ngắt.

 

Vốn dĩ, Triệu Hoài Chi định đuổi theo Tần Quyên, nhưng không biết phải mở lời với hắn thế nào.

 

Chẳng ngờ Vạn Khê lại lên tiếng trước, "Ngươi đã mang quân y tới rồi thì chẳng mấy nữa sẽ xử lý ổn thỏa thôi. Hồ Hồ, ngươi đừng lo lắng quá."

 

"Ừ." Triệu Hoài Chi gật đầu.

 

"Phải rồi, lúc tới đây ngươi có gặp Hốt Sát không?" Im lặng một hồi, Triệu Hoài Chi đột nhiên hỏi Vạn Khê.

 

Vạn Khê nhíu mày, "Sao? Hắn cũng tới à?"

 

Triệu Hoài Chi gật đầu, "Sau khi ta rời Khả Thất Cáp Nhi thì được gia thần báo tin, Hốt Sát cũng tới."

 

Vạn Khê liền hiểu ra, nói, "Ta không gặp Hốt Sát. Thế thì hắn chắc hẳn không tới quân trướng. Không chừng đã quay về rồi."

 

"......."

 

Rốt cuộc hai người này có ý gì? Lão tử tức lắm rồi! Bọn họ đi theo ta nhưng chỉ trò chuyện với nhau?

 

Có ý gì hả?

 

Không thấy quá đáng lắm à?

 

Tần Quyên khoanh tay nhìn đi nơi khác, nghiến răng nghiến lợi đến đau cả hàm.

 

Triệu Hoài Chi nhận thấy sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ lang nhi nhà mình, đành im miệng không nói nữa.

 

Vạn Khê thấy Triệu Hoài Chi nhìn sang Tần Quyên, bèn nhảy tới khoác vai Tần Quyên, "Tiểu tử này, thương lượng với ngươi chút."

 

Tần Quyên không muốn dính líu gì tới hắn, bèn lách người khiến Vạn Khê suýt ngã dập mặt.

 

"Chẳng phải ngươi thiếu tiền sao? Ta cho ngươi 10 thỏi bạc." Vạn Khê nói.

 

Lúc này Tần Quyên căn bản là không nghe được nửa câu, "Cút xa ra."

 

Vạn Khê lại tưởng hắn chê ít, "Hai mươi thỏi bạc."

 

Tần Quyên bất giờ mới giật mình, đồng thời Triệu Hoài Chi cũng kinh ngạc nhìn sang.

 

Rốt cuộc là chuyện gì? Keo kiệt như Vạn Khê mà còn lấy tiền ra thương lượng?

 

Tần Quyên liếc hắn, "Đừng có úp úp mở mở nữa. Có gì nói mau."

 

Vạn Khê, "Lũ chó má kia không định buông tha cho ta, bắt ta đi ký minh ước với Tháp Tháp vương. Ngươi đi thay ta nhé."

 

"Không được."

 

Vạn Khê ngẩng đầu nhìn Tần Quyên, "Một ngàn lượng bạc đủ không?"

 

Tần Quyên thì thầm, ".....Chuyện này ta không quyết được."

 

Vạn Khê quay đầu nhìn Triệu Hoài Chi, ngỡ ngàng hỏi, ".....Sư đệ, ngươi có ý gì?" Đừng có mà hại sư huynh ngươi chứ.

 

Triệu Hoài Chi, "Ai cũng được, trừ Tần Quyên."

 

Vạn Khê há hốc mồm, "Có lầm không......Vì sao hắn thì không được?"

 

Triệu Hoài Chi chỉ bình tĩnh nói, "Ngươi tìm người khác đi."

 

Vạn Khê bước tới chỗ hắn, "Ngươi biết rõ không có ai khác làm được chuyện này mà. Kẻ chủ chiến là Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi. Dù hắn thật sự lấy danh nghĩa kết minh để đi gặp Tháp Tháp vương thì trong lòng cũng chỉ nghĩ làm cách nào giết quách Tháp Tháp vương cho rồi. Đằng này, Hãn muốn giảng hòa. Đám quan quân đi theo ta có bao nhiêu tài cán thì ta biết rõ. Ở đây chỉ có Tần Quyên, ngươi hoặc là Na Biệt Chi thôi. Ngươi không thể đi, Na Biệt Chi cũng không thể đi, Tần Quyên là lựa chọn duy nhất."

 

Tần Quyên là quan ngũ phẩm, miễn cưỡng đủ tư cách.

 

Triệu Hoài Chi liếc mắt ra hiệu với Vạn Khê, Vạn Khê bỗng hiên sáng tỏ, rồi im lặng bỏ đi. Triệu Hoài Chi quay nhìn Tần Quyên một cái rồi đuổi theo Vạn Khê.

 

Tần Quyên không biết hai người này đang cố ý tách ra nói chuyện riêng, mà tưởng Vạn Khê tức giận nên Triệu Hoài Chi mới phải đi theo làm hòa.

 

Hắn không phản đối. Dù gì cũng là 1000 lượng bạc đấy. Hắn thực ra rất muốn kiếm số bạc này.

 

Từ lập trường của Vạn Khê, vì sao Vạn Khê không muốn đi hòa đàm với Tháp Tháp vương, thậm chí rất nhiều người khác cũng không muốn.....

 

Là vì thể diện.

 

Thứ thể diện giữa đám tướng sĩ với nhau.

 

Vốn dĩ trận chiến với Tháp Tháp vương lần này đã kéo dài quá lâu, hy sinh rất nhiều người, vậy mà đột nhiên yêu cầu giảng hòa?

 

Vậy chẳng phải khiến những binh lính tử trận ấy hy sinh vô nghĩa hay sao?

 

Hơn nữa, thư kết minh của bọn họ xem ra chẳng khác thư đầu hàng là mấy.

 

Suy cho cùng, Vạn Khê cũng theo con đường làm quan, không muốn bị kẻ khác lên án.

 

Cũng có thể hình dung, chuyện Vạn Khê bị phái đi lần này ắt do bị người ta "tính kế."

 

Tần Quyên thì khác.

 

Hắn không phải gia chủ, cũng không phải quan viên Đại Đô.

 

Tuy được Đại Đô sách phong, nhưng thực chất hắn không nằm trong hệ thống quan lại triều đình, mà vẫn nằm dưới trướng Đại Vĩnh vương.

 

Nếu hắn đi, người khác sẽ nói gì?

 

Họ sẽ trách tội Đại Vĩnh vương sao?

 

Chắc chắn không rồi.

 

Vì toàn bộ quân đội mẫu tộc của Đại Vĩnh vương đã bị trận chiến này khiến cho "tan tác tàn tạ", Hi gia thì suy yếu đến không gượng dậy nổi nữa.

 

Suy xét như thế, người ta sẽ có vài phần đồng tình. Nếu người của Đại Vĩnh vương đi cầu hòa với Tháp Tháp thì sao?

 

Người trong thiên hạ sẽ nói, Đại Vĩnh vương chẳng qua bị ép buộc. Đại quân không có cách nào trợ giúp đẩy lui quân Tháp Tháp, nên hắn đành phải hòa đàm.

 

Đó có thể coi làm một nước đi hay của Vạn Khê.

 

Vạn Khê muốn tránh việc Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi phát động chiến tranh để trả thù, đồng thời cũng muốn tránh tội không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới nghĩ ra cách là thay người đi hòa đàm thành người của Đại Vĩnh vương.

 

Nãi Mã Chân thị lâm bệnh nặng, mấy ngày trước A Dịch Cát đã thay mặt Đại Vĩnh vương cùng Trát Đáp Lan thị về Hổ Tư Oát Nhĩ rồi.

 

Vạn Khê cảm thấy Tần Quyên là lựa chọn tốt nhất.

 

*

 

Còn lý do vì sao Triệu Hoài Chi không muốn để Tần Quyên đi thì rất đơn giản, người của y tra ra được, Tháp Tháp vương tử vẫn luôn lùng bắt Tần Quyên.

 

Vạn Khê nhíu mày, "Vì sao Tháp Tháp vương tử lại lùng bắt Tần Quyên?"

 

Triệu Hoài Chi không nói cho Vạn Khê biết, Tần Quyên từng ở quan doanh của Tháp Tháp vương tử một thời gian, chỉ bảo, "Vì Tần Quyên từng giết hai đại tướng Tháp Tháp."

 

Vạn Khê sững sờ lùi lại, "Giỏi vậy sao?"

 

"Đúng, ngươi nghĩ Tháp Tháp vương tử sẽ tha cho hắn ư?"

 

Vạn Khê lắc đầu, "Vậy thì con đường làm quan của lão tử xem như xong rồi...."

 

Tuy hắn nói nhẹ tênh nhưng sắc mặt trắng bệch.

 

Triệu Hoài Chi nói, "Không đến mức ấy đâu."

 

Vạn Khê tức đến bật cười. Vị sự đệ này rõ là thay lòng đổi dạ, hết sức bất công.

 

"Hồ Hồ, được lắm! Ngươi tàn nhẫn lắm!" Vạn Khê tức tối bỏ đi.

 

*

 

Triệu Hoài Chi rời đi lúc nửa đêm. Vì trong quân trướng còn có việc, y không thể ở lâu.

 

Triệu Hoài Chi vừa đi, sáng sớm Vạn Khê đã đến tìm Tần Quyên.

 

Đang ngủ ngon thì bị Vạn Khê quất, Tần Quyên hằm hằm như muốn đánh người.

 

"Không phải Hồ Hồ không cho ta đi sao? Còn nói làm gì nữa?" Tần Quyên xoa trán.

 

"Ngươi giúp ca đi, sau này ngươi muốn cái gì ca cũng chiều, không quên ơn ngươi đâu."

 

Tần Quyên sửng sốt, "Ta có cảm giác, ngươi đi kết minh cũng không nghiêm trọng thế đâu."

 

Vạn Khê đảo mắt, "Ta vừa mới được thăng quan, con đường làm quan không thể có vết nhơ nào được."

 

"......" Tần Quyên không thấy chuyện này có gì phải xem là vết nhơ, cùng lắm là bị người ta lên án chút thôi.

 

"Nếu ngươi để bụng thì sao còn tới? Cáo ốm là được mà?" Tần Quyển rời giường mặc quần áo.

 

"Ngươi nói phải, nhưng trời sinh tính ta thích tìm lợi tránh hại. Bây giờ Đại Đô còn loạn hơn ở đây. Sau khi cân nhắc, ta vẫn quyết định đi." Vạn Khê hiểu, một khi con sói này chịu nói chuyện với hắn thì trong lòng đã đồng ý đến bảy tám phần rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.