Giờ nhìn lại, tuy Hứa Nặc trông như 27-28 tuổi nhưng chắc chỉ có vẻ ngoài trông già dặn thôi.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tần Quyên không khỏi thắc mắc.
"19." Hứa Nặc thản nhiên đáp.
"Nhìn ngươi như 29......"
"Làm gì đến mức ấy! Hứa Thừa là ca của ta!"
Có lẽ vì bị hiểu lầm nhiều rồi nên vừa bị nói đến, Hứa Nặc đã xù lông.
Tần Quyên bối rối, "......Xin lỗi."
Hứa Nặc giận nhanh mà quên cũng nhanh, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Triệu Hoài Chi cùng các thuộc cấp vào trong xe ngựa, hẳn là có chuyện quan trọng cần bàn.
Tần Quyên đợi bên ngoài, nhân tiện trò chuyện với Hứa Năc,
Hứa Nặc hỏi hắn vì sao tiếng Hán của hắn nghe có vẻ gì đó rất hoang dã.
Hỏi hắn, có nội lực cao là đánh đâu thắng đó phải không.
Hỏi hắn làm thế nào cầm đao đánh vào đến sát cổng thành....
......
Tần Quyên bị hỏi đến đau đầu, đành phải đi tìm Cổ Nguyệt. Lúc này hắn mới phát hiện, Cổ Nguyệt không ở quanh đây.
Hắn tìm một vòng mà không thấy người đâu cả.
Một lúc sau, Triệu Hoài Chi từ trong xe ngựa bước ra.
Tần Quyên thấy Hứa Thừa đứng dưới xe dìu Triệu Hoài Chi, ánh mắt chợt lạnh đi.
Nhưng cả Triệu Hoài Chi và Hứa Thừa đều không nhận thấy.
Triệu Hoài Chi hỏi, "Cổ Nguyệt đâu?"
Tần Quyên nói, "Ta tìm nãy giờ không thấy."
Tuy Cổ Nguyệt vốn tính hay hóng hớt, nhưng không đến mức bỏ đi biệt tích không về. Họ quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907320/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.