[Mỗi lần nhìn thấy khoai lang nướng anh đều nhớ tới hình ảnh khi Kiều Giản nhét củ khoai vào tay anh, khi đó rất bất ngờ nhưng lại làm anh khó quên.]
Vào cuối năm thành phố Tứ Xuyên đã có mùi vị năm mới, đèn neon trên đường đổi thành đèn lồng màu đỏ, cửa hàng buôn bán giăng đèn kết hoa, trong không khí lơ lửng một thứ mùi, khác với mùi vị của Giáng Sinh, đó là thứ mùi toát ra từ truyền thống, khiến người ta thoải mái trong lòng.
Sau khi từ thôn Vĩnh Lăng trở về Kiều Giản gần như ngủ một giấc như chết, đến khi xuất hiện trở lại ở quán bar, Đinh Tiểu Long bấm ngón tay tính toán rồi nói với cô, chị Giản, chị đã ngủ đủ ba ngày ba đêm rồi.
Vết thương của Mễ Hân Hân cũng không có gì đáng ngại, có lẽ đã bị sợ hãi quá, thời gian này cô ấy ở miết trong nhà không ra ngoài, càng không dám đến nhà Kiều Giản, miệng thì liên tục lẩm bẩm hoa nguyệt quý sống dậy rồi, biết giết người rồi.
Kiều Giản lo lắng, sợ Mễ Hân Hân phát điên, Đinh Tiểu Long bảo cô yên tâm đi, nói Tần Khải đã tìm người chữa bệnh cho Mễ Hân Hân rồi, người đó nói Mễ Hân Hân ngủ bảy ngày thì sẽ bình phục trở lại.
Hỏi người đó là ai thì Đinh Tiểu Long nói, một người đàn ông trắng toát từ trên xuống dưới, giống như đã thành tiên vậy, không hề nhiễm chút phàm tục nào.
Người có thể để Tần Khải mời tới, hơn nữa còn kỳ lạ như vậy chắc hẳn cũng là người của ty Bổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-nien-thu/530269/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.