Lâm Thừa Phong nghe xong lời phân tích của Thu Hằng, lòng lạnh buốt, lẩm bẩm: “Nàng ấy… lại sống những tháng ngày như vậy sao…”
“Lâm Đô Đầu.”
Lâm Thừa Phong hoàn hồn, nhìn thiếu nữ trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc: “Thu Lục cô nương, cô cứ nói.”
“Bất kể trong lòng ngài nghĩ thế nào, từ nay về sau xin hãy cẩn trọng lời nói việc làm, chớ để người vô tội bị liên lụy.”
Thu Hằng nghiêm nghị nói.
Tình cảm giữa Thu Mỹ nhân và Lâm Thừa Phong, dù có khiến người khác tiếc nuối hay đồng cảm bao nhiêu, cũng không thể trở thành lý do kéo theo người vô can.
Lâm Thừa Phong cảm thấy mặt nóng ran, chắp tay với Thu Hằng: “Lời của Thu Lục cô nương, tại hạ ghi nhớ trong lòng.”
“Lâm Đô Đầu hãy nói xem, cung nữ đưa búp bê gỗ kia có đặc điểm gì, có gì đặc biệt chăng?”
“Cung nữ đó không cao, khuôn mặt trái xoan…”
Thu Hằng ghi nhớ kỹ, cất búp bê gỗ vào người rồi đứng dậy: “Vậy ta cáo từ trước.”
“Thu Lục cô nương đi thong thả.”
Lâm Thừa Phong vừa quay lại doanh trại, đã bị đám đồng liêu vây quanh.
“Lâm Đô Đầu sao không tiễn Thu Lục cô nương một đoạn?”
“Lâm Đô Đầu, huynh mà chậm trễ là không được đâu, vị Tiết đại nhân và Thôi công tử kia còn đang lăm le Thu Lục cô nương đó!”
“Đúng vậy đúng vậy, lão Lâm huynh chớ có lơ là.”
…
Thu Hằng vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ về chuyện con búp bê gỗ, thì bị Phương Châu nhẹ kéo tay áo: “Cô nương, Tiết đại nhân ở đằng kia.”
Thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-son-nguyet/2788597/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.