Biến cố xảy ra quá đột ngột, giữa tiếng kinh hô, Thu Hằng cố đè nén bản năng tránh né linh hoạt, mang theo chút hoảng loạn né sang bên cạnh, giơ cánh tay lên chắn lấy con mèo trắng đang lao đến.
Mèo trắng đáp xuống đất, nhào tới gần chân Thu Hằng.
Thanh âm của Ngụy quý phi vang lên: “Mau bế Tuyết Cầu đi.”
Vài cung nhân vội vàng bước tới, cẩn thận bế mèo trắng đi.
Thu mỹ nhân buông bàn tay đang bịt chặt miệng ra, vội vàng hỏi: “Lục muội, muội không sao chứ?”
Ngụy quý phi liếc mắt nhìn Thu mỹ nhân vừa lên tiếng, nhưng không quở trách, mà quay sang hỏi Thu Hằng cùng một câu: “Tùy Vân Huyện chủ không sao chứ?”
Thu Hằng hạ tay đang ấn trên cánh tay xuống, để lộ tay áo bị mèo trắng cào rách.
“Không sao, áo đông dày dặn, chỉ bị cào rách lớp ngoài thôi.”
Ngụy quý phi thở phào: “Vậy thì tốt rồi. May mà Tùy Vân Huyện chủ phản ứng nhanh, nếu bị Tuyết Cầu cào trúng mặt, bổn cung thật sự áy náy. Người đâu, mang tấm gấm Nguyệt Hoa mà hoàng thượng thưởng trước Tết tới tặng cho Tùy Vân Huyện chủ.”
“Quý phi nương nương thật khách sáo, chỉ là một chút bất ngờ nhỏ, thần nữ không dám nhận phần thưởng trọng hậu như thế.”
“Tùy Vân Huyện chủ không nhận, lẽ nào còn trách bổn cung sao?”
“Thần nữ không dám.”
“Vậy thì nhận đi. Bổn cung còn đang định thường xuyên mời ngươi vào cung, học hỏi một chút tay nghề chế hương của ngươi.”
Lòng Thu Hằng khẽ run.
Thường xuyên vào cung?
“Thần nữ xuất thân nơi thôn dã, việc chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-son-nguyet/2789380/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.