Ánh mắt Công chúa Dung Ninh chợt trở nên sắc lạnh, dùng sức siết tay.
Làn da vốn đã in hằn vết đỏ, nay lại bị chạm tới, đau đớn kéo tới dữ dội.
Công chúa Dung Ninh nhíu mày vì đau, tâm trí cũng trấn định đôi phần:
“A Hằng, muội nghĩ đi đâu vậy? Chiếc trâm này là mẫu phi ban cho ta, ta nhớ nhà, nhất thời không nhịn được nên hay đem ra ngắm nghía.”
Thu Hằng kéo ghế ngồi xuống đối diện Công chúa Dung Ninh, giọng dịu dàng mà phản vấn:
“Điện hạ thấy ta nghĩ đi đâu rồi?”
Công chúa Dung Ninh chăm chăm nhìn Thu Hằng, sắp không giấu được nữa.
Chẳng lẽ A Hằng đã đoán ra?
Thu Hằng không để công chúa Dung Ninh phải giằng co lâu, trực tiếp vạch trần:
“Điện hạ định ám sát Tây Khương vương phải không?”
Thần sắc công chúa Dung Ninh chấn động, phản ứng *****ên là ngoảnh nhìn về phía cửa, thấy cửa đóng chặt, bèn mím chặt môi, lạnh lẽo nhìn Thu Hằng.
Thu Hằng đưa mắt liếc qua chiếc trâm cài giữa tóc nàng, hỏi:
“Chẳng lẽ định dùng thứ này?”
Rõ ràng nàng nói rất khẽ, vậy mà lời ấy như nhát chùy nặng nề, đập tan mọi phòng bị công chúa Dung Ninh dày công dựng nên.
Công chúa Dung Ninh rút trâm xuống, nắm chặt trong tay, vừa mở miệng thì giọng đã run lên, song ý chí lại kiên cường mãnh liệt:
“A Hằng, ta phải giết Tây Khương vương, ta nhất định phải giết hắn!”
Thu Hằng nắm lấy tay điện hạ đang siết chặt chiếc trâm:
“Điện hạ, người đã từng nghĩ đến chưa, chỉ cần người ra tay, dù thành hay bại… đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-son-nguyet/2789398/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.