Cô rất muốn nghe một chút xem anh trả lời thế nào, nhưng mà anh chỉ im lặng.
Im lặng đại biểu cho cái gì? Là đồng ý?
Cô không muốn tìm hiểu kỹ hơn, cô và anh đã kết thúc từ năm năm trước.
Nhưng mà, cái tên Như Ý này, mỗi lần nghe được tim của cô lại giống như bị kim châm .
Cô không thể không thừa nhận, bản thân không có đủ dũng cảm đến thế, cũng không đủ dũng khí để tiếp tục ở lại chỗ này.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng đóng cửa, rút lui khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt lúc cô khép lại cửa phòng lại nghe được giọng nói mềm mỏng của anh truyền tới: “Như Ý…Năm nay sẽ tốt nghiệp à?”
“Đúng vậy! Cho nên con…”
Sau đó Tiêu Hàn nói “cho nên” cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến khó thở, chua xót, trướng đau…Hơn nữa còn không ngừng trướng lên tựa như muốn đem lồng ngực của cô phá vỡ.
Nếu như thật phá vỡ liệu có dễ chịu hơn không? Cô bước nhanh hơn, chạy vào phòng rửa tay, mở vòi sen, vốc nước lạnh tưới lên mặt của mình, làm cho những giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống hòa vào trong nước. Cứ như vậy ai cũng sẽ không biết cô chảy nước mắt, chẳng phải sao?
“Hạ Hạ!” Sau lưng truyền đến giọng nói của y tá trưởng.
Cô rất hốt hoảng, vội vã lau đi những giọt nước mắt rồi mới xoay người, “Y tá trưởng.”
“Em sao vậy? Mắt hơi đỏ rồi?” Y tá trưởng khó hiểu nhìn cô.
Vẫn không che được chứng cứ của sự bi thương? Cô cố gắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2020124/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.