"Chị, nếu như em khăng khăng không đi thì sao?" Hạ Hiểu Thần cắn môi, nói với chị, ánh mắt lại liếc sang Tả Thần An.
Ý lạnh trên mặt Tả Thần An làm cho cô không kìm hãm được sợ run cả người, phòng tuyến có khuynh hướng sụp đổ. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cũng khẽ nhíu lông mày, "Hiểu Thần, tin tưởng chị, chị là vì muốn tốt cho em. . . . . ."
"Không phải! Chị không phải vì muốn tốt cho tôi! Tôi biết rõ chị là vì cái gì! Chị tất cả đều là vì bản thân chị! Chị sợ tôi ở đây ảnh hưởng tình cảm của chị và anh rể đúng không? Các người. . . . . . các người thật ích kỷ! Tôi chướng mắt như vậy sao? Các người ghét bỏ tôi như vậy? Chưa bao giờ thấy người chị như vậy, vì một người đàn ông ngay cả em gái ruột của mình cũng không cần! Tóm lại, tôi sẽ không đi Austria! Nhất định không đi! Chết cũng không đi! Nếu như chị nhất định phải đưa tôi đi, vậy thì đưa thi thể của tôi đi đi!"
Hạ Hiểu Thần hét lên một tràng dài, thay vì cứ như vậy bị đưa đi, từ đó tuyệt vọng, không bằng phá hư, có lẽ còn có một tia hy vọng cuối cùng! Trong đầu cô lóe lên ý tưởng. . . . . .
Cô vừa mới hét xong, thì nghe thấy một tiếng vang lớn, là âm thanh Thư Khai nặng nề đặt ly thủy tinh trên bàn, sau đó liền thấy Thư Khai chỉa về phía cô rống giận, "Hạ Hiểu Thần! Cô hét cái gì? Cô có tư cách gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2020290/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.