Y Thần ngẩn ra, "Oa" một tiếng khóc lên, ôm đầu Hạ Vãn Lộ, vừa khóc vừa nói, "Mẹ, Y Bảo không phải cố ý đẩy mẹ . . . . . . Ô ô. . . . . . Mẹ có đau hay không?"
Cái này, đối với Hạ Vãn Lộ mà nói, quả thực là chuyện kinh hỉ nhất trong đời, cô sợ mình không chịu nổi loại hạnh phúc như vậy, bỗng dưng ôm chặt Y Thần, cũng khóc lớn ra ngoài, "Y Bảo! Mẹ không đau! Thực sự không đau! Mẹ thật vui vẻ, thật!"
Chỉ là, cô không biết, trước khi Y Thần gọi ra một tiếng mẹ này, thật ra thì đã len lén nhìn về phía cô kêu lên bao nhiêu lần!
Hình ảnh hai mẹ con ôm đầu mà khóc, rung động thật sâu lòng Thần An, một loại gọi là hạnh phúc liên tục đánh vào lồng ngực của anh, làm cho lòng anh vừa chua xót vừa mềm mại, làm ấm trái tim anh, làm đau mắt anh. . . . . .
Lần nữa, ôm cả hai người vào trong ngực, thay nhau hôn lên mặt đầy nước mắt của Y Thần và Hạ Vãn Lộ, cuộc đời này, hạnh phúc, chính là như vậy.
"Y Bảo, trước hết chúng ta đưa mẹ về phòng được không? Trên đất tuyết lạnh, ba muốn xem chân bị thương của mẹ có bị ảnh hưởng không." Anh nói với Y Thần.
"Thật xin lỗi, Y Bảo quên. . . . . ." Y Thần buông tay mẹ ra, dáng vẻ rất áy náy, nhưng vẫn là không che giấu được nước mắt vui sướng.
Tả Thần An ôm Hạ Vãn Lộ ôm lên, đi vào trong nhà, Y Thần cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-thanh-tam-thieu-ong-xa-go-cua-luc-nua-dem/2020472/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.