Cô dừng bước, xoay người lại, từng chữ một nói rõ ràng: “Nói lại lần nữa xem.”
Âm thanh trò chuyện trên ghế sofa lập tức ngưng bặt, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng từ tivi vọng lại.
Cô lặp lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Nói lại lần nữa.”
Không ai lên tiếng, cô bật cười lạnh: “Không ai chịu nhận là mình nói đúng không? Vậy thì hôm nay, đừng mong ai rời khỏi đây.”
Ông Nguyễn Minh Gia đặt chiếc vali xuống, “Sao vậy con?”
“Ba không nghe thấy à? Không biết là người thân nào bên nhà vợ ba, nói con không được dạy dỗ tử tế.”
Từng chữ như đập vào sàn gỗ, sắc mặt của bà Nguyễn thay đổi rõ rệt. Nguyễn Thanh bên cạnh siết chặt vạt áo.
Gương mặt Nguyễn Minh Gia lạnh hẳn đi: “Ai nói?”
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi giữa sofa lên tiếng, ánh mắt khinh miệt: “Tôi nói đó, thì sao?”
Bà Nguyễn thấp giọng quát: “Mẹ!”
“Tôi nói sai à? Nó từ lúc bước vào cửa không thèm chào mày một tiếng là mẹ, lại còn không nhìn tụi tao lấy một cái! Không phải là vô giáo dục thì là gì?”
Nguyễn Vụ đứng yên tại chỗ, cằm căng chặt, ánh mắt cao ngạo: “Bà là cái thá gì mà dám nói tôi vô giáo dục?”
“Còn bà ta nữa, bà ta là cái gì mà cũng xứng làm mẹ tôi? Mẹ ruột tôi tôi còn không nhận, lại đi nhận một người trèo lên giường ba tôi, còn mang cả con riêng vào nhà à?”
Sự yên bình trên bề mặt hoàn toàn bị xé toạc. Nguyễn Thanh đứng bật dậy, lần đầu tiên đối diện với Nguyễn Vụ: “Em dựa vào cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745361/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.