Gương mặt bình tĩnh như không của Tần Tri Dự khi nhấc tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt có phần hoảng hốt của Nguyễn Vụ, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Được.”
Không ai nhận ra, dưới lớp khăn bàn, bàn tay Tần Tri Dự đang siết chặt lại vì hồi hộp.
Điện thoại anh rung không ngừng, liếc qua cũng biết toàn là Trương Nam và mấy người kia thay phiên nhau cổ vũ, bày mưu bày mẹo.
Hai người sóng bước ra ngoài, đêm Kinh Cảng rực rỡ ánh đèn, xe cộ phía xa nối đuôi nhau dừng lại chờ đèn đỏ rồi lại từ từ lăn bánh theo dòng xe.
Tần Tri Dự cầm chìa khóa xe nghiêng đầu nói với Nguyễn Vụ: “Tôi đi lấy xe lại đây, cậu đứng đây chờ tôi.”
Có lẽ vì đã vào tháng Mười Một, thời tiết bắt đầu se lạnh, hơn nửa khuôn mặt của Nguyễn Vụ chôn trong cổ áo khoác, giọng mũi nặng trịch đáp: “Ừm.”
Chiếc Bentley đen không lâu sau bật đèn cảnh báo, dừng bên lề. Nguyễn Vụ nhận ra biển số, bước tới định kéo cửa sau.
Dù sao thì ngồi ghế sau đỡ ngượng hơn ngồi ghế trước. Bất ngờ, cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói vang lên ngắn gọn, không cho phép từ chối: “Lên ghế phụ.”
Không còn cách nào, Nguyễn Vụ thở dài một tiếng, như quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ vòng sang ghế phụ. Vừa mới lên xe, cô đang với tay thắt dây an toàn thì…
“Không muốn ngồi cùng tôi à?”
Tay cô khựng lại, mặt tỉnh bơ trả lời: “Không có.”
Trên đường về trường, cả hai đều im lặng. Nguyễn Vụ thỉnh thoảng liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745368/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.