Trong nhóm năm người vang lên một tiếng “đinh đoong”, có người gửi tin nhắn thoại.
Thư Diểu bật loa ngoài, là giọng của Trương Nam.
[Các em gái ơi, bắt taxi đến Vọng Giang Lâu đi, có món tráng miệng mới đó~]
Cô gửi lại một tin thoại: “Tới liền.”
Nghe tới món tráng miệng là Nguyễn Vụ tỉnh cả người, vớ lấy điện thoại nhắn tin thoại với giọng trong veo như chuông bạc: “Anh Nam ơi~ giúp em gọi một phần bánh Napoleon, ít đường thôi, đừng cho xoài, em bị dị ứng.”
Lúc này, tại Vọng Giang Lâu.
Giọng Nguyễn Vụ vang vọng trong căn phòng bao không lớn không nhỏ, Trương Nam đang đứng dậy đi gọi bánh Napoleon cho Nguyễn Vụ, thì sau lưng truyền đến một giọng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lẽo: “Anh Nam hả? Hai người thân thiết từ khi nào vậy?”
Trương Nam xòe tay ra, không nhịn được mà bật cười: “Không—này này, còn chưa cua được người ta mà đã quản đủ thứ rồi à? Ghen với cả tôi nữa? Tôi thật lòng coi Nguyễn Vụ như em gái, không như ai kia, thỏ mà còn không ăn cỏ gần hang đâu nhé.”
Tần Tri Dự cười khẩy, xả cái bực trong người lên Phó Thanh Doãn đang cắm mặt chơi điện thoại: “Nói cậu đó, cháu trai, thỏ mà còn không ăn cỏ gần hang kìa.”
“Đệt, Tần Tri Dự, cậu làm ơn đừng có biến thái thế được không? Tôi thấy từ lúc cậu thừa nhận thích Nguyễn Vụ là bắt đầu vừa dơ vừa điêu rồi đấy! Gặp ai cũng cà khịa cho bằng được.”
Tần Tri Dự không phủ nhận. Đứng lên, đè Trương Nam ngồi xuống lại: “Anh Nam nghỉ đi, để tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745367/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.