Nguyễn Vụ nghe giọng điệu có chút châm biếm của anh, khó hiểu nhìn anh, “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ muốn hỏi em đồ ăn ở Dật Hương Lâu có ngon không thôi?”
Nguyễn Vụ níu lấy cánh tay anh, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, “Em không biết anh đến, buổi trưa là mọi người làm xong việc rồi cùng nhau gọi đồ ăn, hơn nữa em đã chuyển tiền cho Tống Minh Viễn rồi.”
“Ồ.”
Một chữ thờ ơ lạnh nhạt, giọng Nguyễn Vụ cũng lạnh đi, cô buông tay ra, “Con mẹ nó anh có ý kiến thì nói thẳng ra, không cần phải tỏ ra lạnh nhạt ở đây.”
Tần Tri Dự lùi lại một bước, bước chân loạng choạng làm đổ thùng rác phía sau, những chai rượu thủy tinh lại rơi loảng xoảng trên sàn, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh của thủy tinh.
Anh cười khẩy một tiếng, giọng nói nhuốm hơi men, “Anh đúng là lo thừa nhỉ? Sợ em buổi trưa bận rộn quên ăn cơm, mong ngóng mang cơm đến cho em, kết quả là kẻ theo đuổi em đã gọi sẵn đồ ăn ngoài rồi, lại còn toàn món em thích ăn.”
“Ánh mắt anh ta nhìn em mới thật là đong đầy tình cảm làm sao, còn lo em không gắp tới, cứ đẩy về phía tay em mãi.”
“May mà anh không vào, nếu làm lỡ chuyện tốt của hai người, anh mới tội lỗi biết bao.”
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Lòng bàn tay Nguyễn Vụ bị chấn động đến đau rát, cô nhìn Tần Tri Dự bị cô đánh đến quay đầu đi, lẩm bẩm nói, “Anh đúng là điên rồi.”
Tần Tri Dự dùng đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745391/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.