2
Tống Uyên Minh nhét đồ vào tủ lạnh vốn đã đầy ắp, tủ lạnh lại trở nên ngổn ngang không chịu nổi như ngày hôm qua.
Tôi đứng bên cạnh nhìn thấy thế cảm thấy khó chịu.
“Buổi tối gió lớn, cậu cẩn thận bị cảm.”
Tống Uyên Minh xoay người muốn đến ban công đóng cửa sổ nhưng lại bị tôi gọi lại.
“Cứ để vậy đi.” Tôi vội nói thêm, “Cứ để nó mở đi.”
Tống Uyên Minh đẩy kính gọng vàng lên, có lẽ hiếm khi nghe thấy tôi có ý kiến nên đôi mắt phượng sau đôi kính cận ấy hằn lên ý cười: “Được, nghe cậu.”
Tống Uyên Minh kéo tôi đứng ở cửa phòng vẽ tranh trên gác mái.
Tôi vốn là một họa sĩ đầy triển vọng, nhưng sáu tháng qua, tôi bị trầm cảm và cơn đau tim dày vò.
Với chứng đau mãn tính lâu năm, tôi không thể sáng tác bất kỳ tác phẩm hội họa nào, mà phòng vẽ tranh tôi vốn yêu thích nhất cũng vì thế mà phủ đầy bụi.
Tống Uyên Minh luôn muốn vào phòng vẽ tranh nhưng luôn bị tôi ngăn lại.
“Có thể nguyên nhân khiến cậu bị đau tim ở trong đó.” Mỗi lần cậu ta cố gắng thuyết phục tôi, tôi đều im lặng.
Trong thâm tâm tôi biết Tống Uyên Minh có ý tốt và thực sự muốn chữa bệnh cho tôi.
Nhưng phòng vẽ tranh là không gian cá nhân riêng tư nhất của họa sĩ, là nơi tôi có thể trút bỏ mọi cảm xúc, và tôi không có lý do gì để phơi bày nó trước một người mà tôi không đủ tin tưởng.
“Lần sau đi.” Tôi cúi đầu, tỏ vẻ cáu kỉnh.
3
Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/klein-blue/2073298/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.