Điện Tịnh Tâm đàn hương vấn vít, đèn đồng mười lăm nhánh tỏa sáng mờ mờ.
Yến Lan Du ngồi trên phượng tháp, hoàn toàn trút bỏ dịu dàng giả tạo thường ngày, mặt trầm như nước, lạnh lẽo tiêu điều.
Ruỳnh-----!
Nhϊếp chính vương ngồi bên dưới đỏ ngầu cặp mắt, hất tung toàn bộ đèn nến chén đĩa trên bàn. Tiếng đồ gốm sứ vang lên loảng xoảng đi kèm với tiếng gầm thét rung trời lở đất: "Ta phải gϊếŧ Lâu Quan Tuyết! Ta phải gϊếŧ chết hắn!"
Yến Lan Du rõ ràng cũng giận dữ, móng tay ghim vào thành vịn, dường như muốn đâm xuyên xương sống của kẻ nào đó. Tuy nhiên bà ta vẫn giữ được lý trí mà gằn giọng nói.
"Không thể động vào hắn. Trước khi hoàn toàn giải quyết xong chuyện tháp Phù Đồ, không thể động đến hắn. Hoặc là chờ Đại tế tư trở về trừ yêu, hoặc khiến Lâu Quan Tuyết lưu lại huyết thống cho nhà họ Lâu rồi mới gϊếŧ được!"
Nhϊếp chính vương giận không kiềm được: "Rốt cuộc ngươi còn sợ cái gì?! Tháp Phù Đồ cả trăm năm nay không xảy ra chuyện, ngươi còn kiêng kỵ điều gì!"
Yến Lan Du giận đến bật cười: "Thứ ta kiêng kỵ đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều."
Nhϊếp chính vương mặt mày dữ tợn: "Cho đến giờ Mục Ca vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngay cả ngự y cũng nói lành ít dữ nhiều! Lâu Quan Tuyết bắn tên quang minh chính đại! Tiện chủng này thị uy trên đầu chúng ta! Ngang ngược giẫm lên đầu ngươi ta, vậy mà ngươi còn nhịn được?"
Hai bên thái dương Yến Lan Du giật mạnh, ném thẳng chén trà trong tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-sinh-ton-o-cung-dinh/21953/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.