1
Ta tên Diệp Giao Giao.
Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền.
Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi.
Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến.
Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta.
Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền.
Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu?
Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…"
Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta.
"Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống."
"Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh."
Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân.
"Dù sao cũng không trở về nữa, có gì khác biệt, bán được nhiều tiền hơn thì thằng bé còn có thể ăn được chút gạo trắng."
Bọn buôn người khinh thường lấy ra hai quan tiền huơ huơ.
"Bán không, không bán ta đi nhà khác mua."
"Ông cứ chờ xem, ta đi rồi, là cả nhà ông ch*t đói trước hay là bán nó đi trước."
Tiếng đồng tiền leng keng thu hút cha ta, ông nhìn chằm chằm vào đồng tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-su-thang-tien-cua-ba-me-ke-tre/2776402/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.