Cuộc sống ở Phúc trang kỳ thực khác biệt rất lớn so với cuộc sống ở Đế Đô, ở Đế Đô vào kỳ nghỉ lễ tuy rằng cũng sẽ tự mình tìm việc làm, những hạng mục giải trí cũng không ít, còn ở Phúc trang, từ lúc trở về từ công viên trò chơi tới giờ Lạc Vân Thanh cơ hồ chưa từng dừng lại, mấy ngày nay càng là vội vội vàng vàng với quế hoa sau núi.
Cũng không phải là cậu muốn đi, mà là cậu không muốn đi cũng không được!
Dù sao ai cũng không thể nghĩ tới những người mua sản phẩm tinh chất hoa đào lúc trước của Phúc trang lại từng người một vào website mới lập của Phúc trang sau đó mỗi ngày đều điên cuồng nhắn tin thúc giục hàng. Nhìn thấy nhiều người tới giục hàng như vậy, người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh chưa mua qua tinh chất cũng bắt đầu tranh phong, mỗi ngày trên website kều gào rên rít, giống như Phúc trang đã làm gì bọn họ vậy.
Đương nhiên cái này cũng chưa tính là gì, dù sao hàng trên mạng, không xem cũng coi như không biết, khiến người bất đắc dĩ chính là dân cư bản thổ của trấn nhỏ Vân Quế tha thiết thúc giục, chỉ cần dạo phố ăn một bữa cơm gặp được người đều có thể bị nhắc đi nhắc lại hai câu.
Nhắc đi nhắc lại nhắc đi nhắc lại, Lạc Vân Thanh bại trận chỉ có thể đáp ứng nhanh chóng đưa ra sản phẩm mới, trở về trầm tư suy nghĩ đồ vật mà Phúc trang còn, cuối cùng nhìn trúng quế hoa ban đầu gieo trồng.
Trong một đám cây cối xanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/1602035/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.