Kiều Lộc sau khi tình trạng ổn định thì được chuyển xuống phòng thường, tiếp tục được canh giữ tại bệnh viện. Cảnh sát nhân dân gọi Lâm Triều Sinh và Tưởng Ngọc đến để hoàn tất biên bản ghi chép. Sau đó, Lâm Triều Sinh liền bảo Tưởng Ngọc quay về, tiện thể nhờ gã xin phép nghỉ học cho cả anh và Kiều Lộc.
Sau khi Tưởng Ngọc rời đi, vợ chồng nhà họ Lâm – vốn đang công tác ở tỉnh ngoài – cùng dì Trần cũng vội vã đến bệnh viện giữa đêm. Sau khi nắm rõ tình hình sự việc và tình trạng hiện tại của Kiều Lộc, Lâm Thư Trí rời khỏi bệnh viện ngay, trực tiếp đến Cục Công An liên hệ người quen để thúc đẩy vụ án. Tô Ánh Đồng và dì Trần thì quyết định ở lại chăm sóc Kiều Lộc, bảo Lâm Triều Sinh về nghỉ ngơi.
Nhưng họ không thuyết phục được Lâm Triều Sinh.
Lúc họ đến nơi, đã thấy Lâm Triều Sinh không nhúc nhích đứng cạnh giường bệnh của Kiều Lộc, sống lưng thẳng tắp, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo, không rời nửa bước khỏi phòng bệnh.
Từ nhỏ đã nhìn Lâm Triều Sinh lớn lên, họ hiểu rõ tính cách lạnh nhạt ăn sâu vào xương tủy của anh. Đã quen với dáng vẻ luôn độc lập, ít khi thân thiết với ai, đây là lần đầu tiên họ thấy Lâm Triều Sinh vì một người khác mà căng thẳng đến vậy.
Nhưng nhìn Kiều Lộc đang yên lặng nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, quả thực khiến người ta lo lắng và xót xa. Không trách được Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-anh-noi-muon-giu-khoang-cach/2778260/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.