Tuy Trương Trí Công bị chọc tức muốn thổ huyết, nhưng hắn vẫn không lập tức đi tìm phiền toái. Đương nhiên không phải do hắn thấy hổ thẹn, không dám đối mặt Lâm Dược, càng không phải hắn quyết định tha cho Lâm Dược, mà là hắn kiên định tin tưởng đây là gian kế của Lâm Dược.
Tại Trung Quốc cổ đại, sĩ binh phạm sai lầm, lưu hành đánh roi. Hiện tại nghe nói trong quân đội vẫn còn chuyện này, nhưng phương pháp của phía chính phủ là nhốt phòng tối, mà nghe nói nhốt như vậy có hiệu quả hơn đánh.
Trong căn phòng tối tăm không ánh sáng, không có âm thanh không có tia sáng không có bất cứ thứ gì, mỗi ngày tiếng bước chân quản giáo đưa cơm thậm chí trở thành điều ỷ lại duy nhất.
Người là xã hội là quần cư, càng cần tác dụng quang hợp, tuy cho dù có ánh sáng, con người cũng không thể sản sinh không khí, nhưng nếu không có ánh sáng, con người sẽ khô héo. Đặc biệt là khi không có ai bầu bạn, giày vò về tinh thần càng thêm tàn khốc.
Trương Trí Công tin rằng Lâm Dược ở một mình ngán rồi, làm vậy chính là để dụ hắn ra. Tuy hắn hận không thể lập tức xông tới đập chết Lâm Dược, nhưng cuối cùng cũng chỉ đập đồ trong phòng mình, sau đó hạ lệnh bảo tiểu Lưu tắt đèn trong phòng Lâm Dược.
“Để tao chờ xem mày có thể chịu đựng tới lúc nào!”
Trương Trí Công tin tưởng, Lâm Dược tuyệt đối sẽ mở miệng cầu xin.
Trương Trí Công kiên tin, nhưng ngày đầu tiên, Lâm Dược không cầu tha, ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-bai-cuoi-cung/2426224/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.