“Từ đầu”, Rhyme nói.
“Được rồi. Đó là... Tôi bị bắt sáu năm trước và lĩnh bản án sáu đến chín năm ở Wende.”
Một nhà tù an ninh tối đa của Trại cải tạo ở Buffalo.
“Vì lý do gì?”, Dellray ngắt lời. “Vụ cướp và giết người mà chúng tôi nghe nói đến?”
“Một là cướp. Một là tàng trữ vũ khí. Một là tội hành hung người khác.”
“Án tối đa 25-25? Vụ giết người?”
Anh ta nói một cách quả quyết: “Đó không phải là một tội đúng. Từ việc bị đánh gục thành hành hung. Ban đầu tôi không hề làm điều đó.”
“Chưa từng nghe điều này”, Dellray lẩm bẩm.
“Nhưng anh đã tham gia vụ cướp?” Sellito hỏi.
Anh ta nhăn mặt. “Đúng.”
“Tiếp tục đi.”
“Năm ngoái tôi được chuyển đến trại an ninh tối thiểu Alden. Được làm việc bên ngoài nhà tù trong thời gian thi hành án. Tôi đã làm việc và đến trường giáo dưỡng ở đó. Và được thả có điều kiện trước thời hạn bảy tuần trước.”
“Nói cho tôi biết về vụ cướp.”
“Được thôi. Vài năm về trước, tôi là một thợ sơn, làm việc ở Harlem.”
“Graffiti?”, Rhyme hỏi, hất đầu về phía bức ảnh toa tàu điện ngầm.
Jax cười, nói: “Sơn nhà. Ta không làm ra tiền với graffiti, trừ khi ta là Keith Haring và nhóm của ông ta. Và họ cũng là những người giỏi thực sự. Dù sao thì tôi cũng sẽ bị giết bởi món nợ. Anh biết chứ, Venus - mẹ của Geneva - có những vấn đề thực sự. Đầu tiên là cocain, rồi heroin và sau cùng là ma túy đá. Chúng tôi cần tiền để bảo lãnh và trả cho
các luật sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-bai-thu-xii/2638632/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.