🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháp Liệt Nhân cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn mạnh mẽ, ấn môi dưới của cậu, mơn trớn đôi môi mềm mại với đường cong sắc nét. Thẩm Việt đã chuẩn bị tinh thần cho hàm răng sắc nhọn của con mèo lớn cắn vào môi mình, liền mở mắt ra.

Kết quả, Tháp Liệt Nhân lại không cắn cậu.

Một bàn tay cằm cậu, đôi môi Thẩm Việt khẽ hé mở, chiếc lưỡi mềm mại liền khoáy đảo miệng hắn, sau khi chạm vào sự trơn tru mềm mại thì hung hăng càn quét.

Thẩm Việt vốn định đáp lại hắn, nhưng lại bị đối phương càn quét dữ dội khiến cậu không còn sức phản kháng.

Nước bọt ứ đọng trong miệng cậu, chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc, Thẩm Việt quay đầu ho khù khụ.

Con mèo lớn kia liền nằm trên người cậu, thấy tai cậu liền há miệng cắn, Thẩm Việt vươn một tay ôm lấy eo hắn, kéo người vào lòng.

Con mèo lớn trên người thấy người mà nó ngày đêm tơ tưởng cuối cùng cũng "sống lại", dường như càng thêm kích động.

"Nhẹ chút."

Tháp Liệt Nhân buông tai cậu ra, dùng mặt tận tâm tận lực cọ xát vào vành tai ửng đỏ của cậu, những sợi tóc vàng rơi xuống, lòa xòa trên mặt Thẩm Việt.

Những sợi tóc đó giống như một tấm lưới vô hình, bao trọn lấy cậu.

Lòng Thẩm Việt lại mềm nhũn xuống, cậu thật không ngờ Tháp Liệt Nhân bạo lực lại có thể ngoan ngoãn như vậy.

Giống như một con mèo vừa hung dữ vừa thích làm nũng vậy, vẫn còn có chút cào lòng người.

Tháp Liệt Nhân đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, từ trong túi áo quân phục trước ngực rút ra chiếc khăn tay gấp thành góc nhọn.

Dùng sức lau mạnh lên má Thẩm Việt, nơi vừa bị Sắt Mễ Tư chạm vào, sau đó ném mạnh chiếc khăn lên tường, chiếc khăn mềm mại lập tức bị hút vào vách tường cái lồng rồi nghiền nát.

"Cái tên ghê tởm đó sờ cậu, cậu cứ thế để hắn sờ sao? Hay là nói gương mặt này ai cũng có thể sờ?" Tháp Liệt Nhân hận đến nghiến răng, véo má cậu, nhưng lại không nỡ dùng lực mạnh.

Thẩm Việt giờ đã biết tính tình thích ăn dấm và bạo lực của hắn, chỉ có thể dỗ dành, giơ hai tay lên: "Mau lại đây."

Cậu còn chưa vu.ốt ve đủ con mèo lớn này đâu.

Cơn giận dữ còn chưa kịp bùng phát trong lòng Tháp Liệt Nhân đã bị đôi mắt tươi cười của Thẩm Việt đâm vào, không còn chỗ trút giận, hắn ngây người ra đó.

Thẩm Việt duỗi hai tay ôm trọn người hắn vào lòng.

Tháp Liệt Nhân thả lỏng thân mình, mềm mại nằm trên người cậu, để cậu vu.ốt ve mái tóc dài và đôi tai, những chiếc vảy trên lớp da lông tơ thuận theo ngón tay cậu rơi xuống, giống như bông tuyết từng mảng lớn rơi trên ngọn cây giữa núi rừng.

Tháp Liệt Nhân khẽ khép mắt, cả người dán chặt vào người cậu, chỉ thiếu điều vẫy đuôi.

Thẩm Việt nghiêng người, đặt hắn xuống giường, sờ qua lớp quần áo vào ngực hắn, vốn định xem tình hình vết thương hồi phục thế nào.

Tháp Liệt Nhân vén áo lên cho cậu xem, vết thương hở miệng sâu hoắm trước ngực đã khép lại chín phần, chỉ còn lại một vài vết sẹo nhỏ. Nếu có thể kiên trì ở trong khoang điều trị, phỏng chừng đã sớm lành.

Tay Thẩm Việt chạm vào vết sẹo trên da, thân mình Tháp Liệt Nhân đột nhiên run lên một chút, kéo áo xuống, cảnh giác nhìn cậu.

Thẩm Việt phản ứng lại, áy náy nói: "Xin lỗi." Những vết thương mới lành thường sẽ ngứa ngáy khó chịu, mình chạm vào như vậy thật sự có chút thất lễ.

"..." Tháp Liệt Nhân sắc mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm cậu.

"..." Có phải rất ngứa không? Thẩm Việt bị ánh mắt như roi quất của hắn nhìn đến tê dại, lại lặp lại lời xin lỗi.

Tháp Liệt Nhân lắc đầu, đôi mắt tím như ngọn lửa, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.

Thẩm Việt hơi bất ngờ, thì ra là con mèo lớn thích dụi người.

Tháp Liệt Nhân chạm nhẹ vào tay cậu Thẩm Việt vờ như không hiểu. Tháp Liệt Nhân lại dùng một tay nhấc áo lên. "Sao thế?" Thẩm Việt cười nhẹ, "Mèo hoang lớn anh chẳng nhớ đã cọ em bao nhiêu lần rồi à? Giờ thì đến lượt anh nếm mùi nhân quả, khó chịu chưa?"

"Cũng hơi thoải mái." Giọng Tháp Liệt Nhân nhỏ và khàn hơn, như một sợi tơ băng.Thẩm Việt bật cười vì hắn.

Tháp Liệt Nhân chợt nhận ra mình vừa nói điều ngớ ngẩn, cảm thấy bị chế giễu, tức giận đến muốn hộc máu đẩy cậu một cái mạnh rồi nói: "Ngậm miệng!"

Thẩm Việt giúp hắn chỉnh lại quần áo, vội vàng xích lại gần vu.ốt ve: "Được rồi, vết thương mới lành sao có thể động vào chứ, lại đây, ôm một cái."

Thật ra Thẩm Việt cũng sợ mình mất kiểm soát, Tháp Liệt Nhân đôi khi đáng yêu đến mức không chịu nổi.

"Lại đây nào."

Tháp Liệt Nhân có vẻ bất mãn, mang theo chút giận dỗi, do dự một chút rồi vẫn chui vào lòng ngực cậu như một quả tên lửa.
Thẩm Việt ôm lấy cả người cứng rắn như đá của hắn, quân phục hơi cộm cũng không sao: "Muốn ngủ ở đây không?"
Người trong lòng không trả lời, lặng lẽ cởi nút áo trên, cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi quân phục bên trong, rồi ôm lấy cậu.

Rèm cửa bị gió thổi động, lúc sắp ngủ, ngón tay Thẩm Việt khẽ động đậy.Có lẽ hắn vẫn sợ cậu lạnh, nghiêng người ôm chặt hơn.

Ngôi sao là ngôi sao trôi đi từ tay, gió là gió thổi vào từ vũ trụ, một cảm giác bình yên trọn vẹn.

Đúng lúc này, như thể thiên thần ban tặng một viên ngọc trai rơi đúng vào lòng Thẩm Việt, ngay sau đó vô số hạt ngọc trai ào ạt rơi xuống, tí tách tan ra, khiến cậu không thể nắm chặt được.

Trong đầu Thẩm Việt sấm chớp rạch ngang bầu trời, thỉnh thoảng đánh trúng linh hồn cậu,thoáng chốc vụt qua trước mắt thoáng chốc lại điên cuồng lao về phía cậu nhưng cơn buồn ngủ nặng trĩu đã kéo Thẩm Việt vào đám mây mềm mại, dù thế nào cũng không thể mở mắt ra để tìm hiểu đến cùng.

Đến khi cậu mở mắt chẳng còn gì cả cái đuôi nắm chặt trong giấc mơ cũng chỉ là thoáng qua.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã trải thảm trên mặt đất, một cái chớp mắt ngắn ngủi đã là mười tiếng đồng hồ.

Thẩm Việt đột ngột ngồi dậy, lấy bản nhạc trên giường, trên đó dày đặc những dòng kẻ và nốt nhạc, ngón tay run rẩy cố gắng ghi lại những vì sao lung linh đã biến mất kia.

Nhưng những hạt ngọc trai và ảo ảnh đêm qua đã trốn thoát khỏi kẽ ngón tay không để lại dấu vết chỉ còn lại âm thanh huyền ảo mờ mịt.

Thẩm Việt bực bội đập mạnh vào trán, muốn kéo trở lại cái linh cảm đang chạy trốn điên cuồng kia.

Một bàn tay giữ chặt cậu lại, Tháp Liệt Nhân cúi mắt nhìn anh: "Ai cho phép em đánh mình?"

Thẩm Việt không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng, rõ ràng thứ nên nắm giữ nhất lại trốn thoát khỏi kẽ ngón tay mình, thật khiến người ta khó chịu.

Tháp Liệt Nhân liếc nhìn bản nhạc trên tay anh, biết anh luôn làm những thứ kỳ lạ cổ quái, cũng lười hỏi.

Hắn đứng dậy mặc quân phục, Thẩm Việt nhìn mái tóc uốn lượn xoay tròn trên giường, theo động tác của chủ nhân chậm rãi di chuyển tới lui rồi rời đi, tựa như một con rắn vàng, lười biếng rũ xuống sau gáy hắn, tôn lên tấm lưng thẳng tắp như thước kẻ.

Mái tóc dài như vậy mà ngủ một giấc không bị rối thật là hiếm thấy, ngón tay chạm vào mái tóc vàng óng, mềm mại như tơ lụa, đây đúng là bảo bối giải tỏa căng thẳng.

Trong mắt Thẩm Việt lại lóe lên vẻ thích thú.

Vì thế, ở bàn ăn sáng tại trang viên Khắc Lai Khách, Tháp Liệt Nhân nhắm mắt lại, trán giật giật, cố chịu đựng ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Ngồi ở vị trí chủ tọa, Ngang Khoa Lạp run rẩy ngón tay, sau đó chậm rãi đặt chén trà xuống, chiếc ly tạo ra những gợn sóng.

Sắt Mễ Tư kinh ngạc đến trợn tròn mắt, miếng thịt trên nĩa rơi xuống.

Phụt! Hạ Tá phun một ngụm nước ra, bình tĩnh dùng khăn giấy lau khóe miệng.

Thẩm Việt kéo ghế ngồi xuống, người hầu máy móc bưng bữa sáng lên.

Nhìn quanh một lượt, ngoài Ngang Khoa Lạp ra, hai người còn lại đều là gương mặt xa lạ.

Người đàn ông ngồi ở phía dưới bên phải bàn ăn, đôi mắt màu tím nhạt ánh lên vẻ quỷ dị, tuy rằng có vài phần giống Tháp Liệt Nhân, nhưng cả người thiếu chính khí, khí chất khéo léo, hiển nhiên đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi và thói hư tật xấu.

Xem ra chính là cái gã nghênh ngang xông vào nhà tối hôm qua, Sắt Mễ Tư  chính là Chánh án Tòa án Tối cao Liên bang, em trai Tháp Liệt Nhân.

Người còn lại ngồi ở phía dưới bên trái Ngang Khoa Lạp, cũng chính là người bình tĩnh phun nước kia, Hạ Tá · Khắc Lai Khách, một trong những bộ trưởng của Ban Chấp hành Liên bang, chú của Tháp Liệt Nhân, mắt tím mày kiếm, khí chất trong sáng, tuy rằng mang dáng vẻ của người bề trên, nhưng rõ ràng là người nhiệt tình và trọng nghĩa.

Quan trọng nhất là, xem tình hình thì gã này vẫn là một kẻ độc thân vui vẻ dễ gần.
Thẩm Việt đã quyết định, lát nữa sẽ lấy tin tức từ chỗ Hạ Tá.

Hạ Tá đứng dậy, đi một vòng quanh Tháp Liệt Nhân, thấy hai bên thái dương hắn mỗi bên có một bím tóc nhỏ tết vòng ra sau đầu rồi buộc lại thành một bím lớn.
Người Hẹ tộc Khắc Lai Khách nổi tiếng âm suy dương thịnh, trăm năm không thấy một cô gái nào, ông thở dài một tiếng, kiểu tóc này quả thực đánh trúng trái tim Hạ Tá.
Đặc biệt là bím tóc đó cùng với phần tóc phía sau rủ xuống, trông rất xinh đẹp, tỷ lệ vàng ngắn gọn, cảnh đẹp ý vui.
Đến khi ông vòng ra phía sau Tháp Liệt Nhân, ánh mắt càng thêm sáng ngời: "Ba, ba mau xem!"
Ngang Khoa Lạp quay đầu lại nhìn, trên bím tóc còn buộc một chiếc khăn giấy thành hình con bướm.
Hai người đàn ông Hẹ tộc Khắc Lai bị con bướm đáng yêu này đánh trúng trái tim, đồng thời "a" một tiếng.

Chỉ có Sắt Mễ Tư lầm lì gặm miếng thịt, Thẩm Việt để ý thấy đôi mắt hắn tràn đầy địch ý nhìn mình, trong lòng cười lạnh, gã này chắc không phải là ghen tị với mình đấy chứ.Đồ đáng thương, tính cách vặn vẹo.

Tháp Liệt Nhân giống như một loài động vật quý hiếm bị vây xem, nắm chặt tay muốn nổi giận, rốt cuộc hắn đã chịu đựng thế nào cái tên Thẩm Việt kia tết cho mình cái kiểu tóc thục nữ này lên đầu.

Chỉ cần đối diện với đôi mắt chết tiệt kia của Thẩm Việt, hắn hoàn toàn không thể nói ra lời từ chối.

Hạ Tá chỉ vào chiếc khăn giấy trên đầu hắn tỉnh ngộ nói: "Là cái đang hot trên mạng đó!"

Ngang Khoa Lạp vẫn muốn giữ thể diện tộc trưởng, chỉnh tề ngồi thẳng người nói: "Lão nhị, đừng có mất mặt."

Hạ Tá vội vàng ngồi xuống, vô cùng vui vẻ: "Con đã bảo rồi mà, Tháp Liệt Nhân luôn có mắt nhìn người, tìm được một người bạn khéo tay..."

Dưới bàn ăn, Ngang Khoa Lạp lặng lẽ đạp hắn một cái, Hạ Tá nuốt lời lại.

Thẩm Việt ngạc nhiên: "Cái gì?"

Hạ Tá khụ một tiếng, nắm tay, đầu óc quay cuồng: "Bạn... bạn... bạn thân?"
Sắt Mễ Tư cười lạnh: "Tôi nhớ rõ anh trai tôi kiêu ngạo này, trước kia tuyệt đối không cho ai chạm vào tóc hắn."

"Sắt Mễ Tư, cậu nên cút đi làm việc đi."Tháp Liệt Nhân lạnh lùng nói.

Đối với loại sát khí này, Sắt Mễ Tư dường như đã quen: "Tôi nghe nói anh trai sắp tiến hành phân hóa lần thứ ba, cho nên đặc biệt xin nghỉ đến Nora để bầu bạn với anh trai đó."

"Ồ, đúng rồi, lần trước nhận một vụ án, vụ án Chu Lăng bắt nạt trên mạng, tôi nghe nói là anh trai bắt? Đáng tiếc chứng cứ không đủ, người sáng lập trang web biến mất không dấu vết trong một đêm. Chẳng lẽ không phải là anh trai làm chuyện tốt đó chứ!"

Dao nĩa trước mặt Sắt Mễ Tư đột nhiên kêu leng keng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đầy sát khí.

Sắt Mễ Tư nói tiếp: "Đến nỗi Chu Lăng sao, muốn phán cô ta, ít nhất phải thu thập một ít video bắt nạt làm bằng chứng chứ, giống như Thẩm Việt... là vai chính? Thân là thẩm phán, tôi đương nhiên phải tận chức tận trách xem hết rồi, chậc chậc, trách không được mà..."

Vài giọt máu bắ.n ra trên bàn ăn, từ mặt và người Sắt Mễ Tư văng tung tóe ra, mấy con dao nĩa xuyên qua vai hắn ghim vào tường phía sau.

Tinh thần lực Tháp Liệt Nhân bùng nổ: "Sắt Mễ Tư!"

Tai mọi người bị tinh thần lực này kích động đến ù cả đi.

Vai Sắt Mễ Tư máu chảy đầm đìa, con ngươi nặng nề rũ xuống mí mắt dưới, chuyển về phía Thẩm Việt: "Anh trai quả nhiên quá để ý, đối với một người ngoài còn để ý hơn cả em trai ruột."

Thẩm Việt bị ánh mắt đầy địch ý của hắn chọc cười, thương hại nhìn hắn: "Xem kìa, tính anh trai cậu cậu không biết sao? Cố tình chọc giận anh ấy làm gì?"

Ngực Sắt Mễ Tư trầm xuống, đôi mắt đỏ ngầu, dường như tức điên lên: "Hừ, câm miệng đi, thằng beta chết tiệt!"

Sắt Mễ Tư vừa dứt lời, mắt trợn trừng, một con dao nhỏ từ trên không lao tới suýt chút nữa xuyên thủng mặt hắn!

Ngang Khoa Lạp đột nhiên đập mạnh xuống bàn: "Đủ rồi!"

Dao nhỏ mất lực, mềm oặt rơi xuống bàn.
"Sắt Mễ Tư, đi chữa trị vết thương ngay! lập!tức!"

Sắt Mễ Tư đứng dậy, đỡ thân mình bê bết máu, trước khi đi còn liếc nhìn Thẩm Việt một cái đầy địch ý.

Thẩm Việt vờ như không thấy, tay thuận thế vu.ốt ve mái tóc mềm mại của Tháp Liệt Nhân, tựa như đang trấn an một con mèo đang giận dữ.

Tinh thần lực của Tháp Liệt Nhân rút lại.
Hạ Tá nhìn Tháp Liệt Nhân với ánh mắt đầy ẩn ý, ngay sau đó thở dài một tiếng.
Một bữa sáng diễn ra trong bầu không khí căng thẳng như có mưa máu gió tanh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.