"Từ nhỏ đã giống công chúa rồi, nhà cửa đầy ắp đồ chơi, đồ ăn vặt đủ loại hàng nhập khẩu, mấy thứ này còn lạ lẫm gì với nó. Bây giờ mấy cô bé con đều thích kiểu đó cả."
Trên bàn ăn, ba mẹ lại nói chuyện về người đồng nghiệp họ Vu kia. Tết sắp đến, đang bàn tính nên gửi biếu gia đình họ chút gì.
Vì gia đình đó chỉ có một cô con gái, hai vợ chồng lại cực kỳ cưng chiều cô ấy.
Cái gì con gái thích, họ đều sẵn lòng chi tiền. Từ nhỏ học nhạc cụ, học múa, tiêu xài cho con chưa bao giờ tiếc. Ngày thường, dù là nói chuyện với đồng nghiệp, bạn bè hay trong sinh hoạt gia đình, từ trong ra ngoài, tất cả đều xoay quanh con gái. Ai quen biết họ cũng đều biết hai vợ chồng yêu chiều con thế nào.
Vì vậy, lần nào ba mẹ cũng chuẩn bị riêng một phần quà cho cô bé ấy.
Chủ đề này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Từ sau khi ba anh được thăng chức, hầu hết những câu chuyện trong nhà đều không rời khỏi người chú họ Vu đó.
Lúc trước trong công ty có đợt điều động chức vụ, có một vị trí còn trống. Chú họ Vu đã đề cử ba anh lên với lãnh đạo. Cuối cùng chuyện thành, nhờ thế điều kiện kinh tế gia đình cũng khấm khá hơn.
Ba anh vì vậy rất biết ơn chú Vu. Vài lần muốn mời chú ăn một bữa cơm để cảm tạ, nhưng lần nào chú cũng từ chối, chỉ nói là chuyện nhỏ: "Là do anh mấy năm nay chăm chỉ, lãnh đạo đều thấy rõ. Tôi chỉ nói giúp một câu thôi, thật ra là chính anh tự phấn đấu mới có được kết quả hôm nay."
Đối với chú, đó là chuyện thuận tay. Nhưng đối với gia đình anh, thì sự thay đổi đó là một ân tình lớn. Từ đó về sau, mỗi khi trong nhà có gì tốt, đều muốn dành một phần gửi sang nhà chú Vu.
Ngày lễ ngày Tết, cũng không quên.
Mẹ anh hay phàn nàn, nhưng ba chỉ nói: "Tặng chút tấm lòng thôi, để chú biết chúng ta vẫn luôn ghi nhớ. Chú ấy cái gì cũng từng trải qua rồi, quý giá quá cũng không tiện."
Từ lời kể của ba mẹ, anh đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến gia đình chú Vu: vợ chồng hòa thuận, ít cãi nhau, có cô con gái tên Vu Thi Dao, được cưng chiều từ nhỏ, học ở ngôi trường bên cạnh trường anh.
Tuy hai ngôi trường sát nhau, nhưng lại như hai thế giới.
Vu Thi Dao học ở trường cấp hai có điều kiện tốt nhất thành phố, mỗi lần tan học là xe sang xếp hàng đưa đón kín cổng. Trường anh học thường xuyên phải đi ngang qua và trông thấy.
Những chuyện đó, anh chỉ lặng lẽ lắng nghe. Lúc đó, anh còn không biết Vu Thi Dao trông như thế nào, chỉ nghe cái tên lập đi lập lại từ miệng ba mẹ, thấm vào từng ngóc ngách trong đời sống.
Cho đến khi một hôm, trường anh tổ chức đi xem phim tài liệu yêu nước chương trình do Sở Giáo dục thành phố yêu cầu toàn bộ học sinh phải xem.
Vì trường anh nghèo, chỉ có một vài lớp có máy chiếu. Không thể tổ chức cho toàn trường cùng lúc nên hiệu trưởng đã dùng quan hệ, cho học sinh sang trường bên cạnh xem nhờ.
Anh còn nhớ hôm đó là một buổi chiều cực kỳ oi bức.
Là lớp trưởng, anh có trách nhiệm tập hợp lớp, dẫn cả nhóm đi theo đoàn sang trường bên cạnh.
Tuy hai trường cạnh nhau, đi vài bước là tới, nhưng từ trước tới nay chưa ai từng bước vào.
Khi đi qua cổng chính, ngôi trường danh tiếng nhất Nam Đài khiến ai nấy đều trầm trồ. Học sinh xì xào bàn tán, chỉ trỏ khu dạy học, sân thể dục, cây cối xanh mát.
Giáo viên phải lên tiếng nhắc nhở, cả đội mới chịu yên tĩnh trở lại.
Cũng đúng lúc ấy, từ xa anh nghe thấy có người gọi lớn: "Thi Dao ——"
Âm thanh ấy khá xa, không có nhiều người để ý, ban đầu anh cũng không định để ý. Vì lúc ấy giáo viên đang nhắc nhở trật tự, anh là lớp trưởng, đang giúp cô giáo giữ ổn định đội hình.
Nhưng tiếng gọi đó giống như một sợi dây số mệnh.
Anh rõ ràng nghe thấy tên ấy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng gọi.
Ở rìa một sân thể dục nhỏ, ánh nắng mùa hè chói chang khiến không khí nóng hừng hực. Một người đang chạy vội qua đường băng, ở đầu bên kia, có một cô gái đang ngồi trên bậc thềm.
Áo ngắn váy ngắn, cẳng chân trắng muốt đi đôi xăng-đan. Dưới ánh nắng gay gắt, cô chẳng hề để tâm, cứ ngồi thổi quả bóng nước bằng kẹo gum, gió thổi phồng lên rồi vỡ tan.
Dưới ánh nắng rực rỡ, cô như một mảnh bọt biển phát sáng.
Người chạy đến trước mặt cô, vừa thở vừa nói: "Thi Dao, cô giáo tìm cậu, mau về đi."
Sau đó, vì phải quay vào khu giảng đường, anh không thể quay đầu nhìn lâu hơn nữa.
Anh thu lại ánh mắt, nhưng chỉ bằng một khoảnh khắc ngắn ngủi, mơ hồ như ảo ảnh trong nắng hè, anh lại nhận ra cô chính là người đó.
Cho đến khi bước vào khu giảng đường, không gian chật hẹp khiến tiếng thì thầm cũng nhỏ lại, chỉ còn nghe tiếng bước chân lên lầu, vậy mà anh vẫn cảm thấy lồng ng.ực mình còn chưa ngừng đập mạnh.
Một lần tương phùng đã lâu, giống như vận mệnh âm thầm vận hành, bất ngờ nhảy vọt đến trước mắt.
Hôm đó, sau khi xem phim tài liệu kết thúc, mỗi học sinh đều phải viết một bài cảm nhận. Anh bật đèn bàn làm bài tập, mở sổ ghi nhớ ra để sắp xếp suy nghĩ.
Lại một lần nữa, cái tên Vu Thi Dao vang lên.
Nhà ở hẻm Ngô Đồng cách âm rất kém, không gian lại chật hẹp, ba mẹ ngồi trong phòng khách nói chuyện, anh nghe rõ mồn một.
Chuyện cũng chẳng có gì mới, vẫn là ba mẹ trò chuyện thường ngày, nói về nhà chú với sự biết ơn và ngưỡng mộ - ngưỡng mộ vì sự khác biệt giữa hai gia đình từ nhà cửa, xe cộ, ăn mặc đến con cái.
Mỗi khi nói đến con cái, đó là đề tài duy nhất khiến ba mẹ anh có thể lấy làm tự hào. Thành tích của anh tốt, có khả năng đỗ vào Nhất Trung, học phí còn được miễn. Ba mẹ vì vậy mà cảm thấy rất nở mày nở mặt.
"Con bé đó được chú với thím nuông chiều đến mức hư luôn rồi," mẹ anh nói, "Sinh nhật lần trước còn bao cả biệt thự mời bạn bè tới chơi, tiêu tiền cứ như nước. Nhưng mà được nuông chiều thế thì có ích gì đâu, nghe nói học hành tệ lắm, đâu có như con trai nhà mình, đến lúc vào Nhất Trung học phí còn được miễn." Nói đến anh, mẹ không giấu được vẻ tự hào trong giọng điệu.
Chỉ là niềm tự hào đó cũng không duy trì được bao lâu, ba lên tiếng: "Nhà người ta như vậy, có khi chẳng cần Thi Dao cố gắng gì nhiều, cả đời cứ bình bình thuận lợi trôi qua. Còn con nhà nghèo như mình thì chỉ có thể trông vào học hành để đổi vận thôi."
Không rõ là ngưỡng mộ hay ghen tị, mẹ anh nhỏ giọng: "Ai mà có thể cả đời thuận buồm xuôi gió được chứ."
"Em nói vậy là không phải rồi." Ba vẫn luôn mang ơn chú, giọng có chút không vui.
"Em chỉ tiện miệng nói thôi mà." Rồi lại thở dài, "Cũng là số mệnh cả, người ta mệnh tốt, ngoài việc ngước nhìn thì mình còn biết làm sao."
Chờ đến khi ba mẹ đã chuyển sang nói về họ hàng bên nội, anh mới như sực tỉnh. Ngòi bút treo lơ lửng trên giấy bao lâu vẫn chưa đặt xuống.
Nghe thấy cái tên Vu Thi Dao, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô ngồi trong ánh nắng gay gắt hôm ấy, và cả trong trí nhớ mơ hồ, cô cúi người từ tay anh nhận lại xấp thư, nơi cổ tay vướng chiếc vòng tay trong suốt lấp lánh.
Từ ngày hôm đó, anh không còn có thể né tránh bất kỳ điều gì liên quan đến cái tên Vu Thi Dao nữa.
Cha mẹ nói chuyện, anh không còn chỉ là lặng lẽ lắng nghe, mà từng câu từng chữ đều lọt vào tai, từng chút từng chút tích góp lại trong lòng, lấp đầy từng kẽ hở trong thế giới của anh bằng những mảnh ghép về cô.
Trước khi Vu Thi Dao chuyển đến sống ở hẻm Ngô Đồng, giữa họ chưa từng có một lần thật sự chạm mặt, dù rằng khoảng cách gần đến thế.
Trường học của họ chỉ cách nhau một bức tường.
Ba họ làm cùng một công ty, còn quen biết nhau.
Vậy mà, chỉ một chút khoảng cách như thế thôi, dường như cũng đủ để trở thành ranh giới không thể vượt qua, khiến họ vĩnh viễn không thể gần thêm một bước.
Mỗi người cứ thế bước đi trên quỹ đạo đời mình, song song mà không bao giờ giao nhau.
Cô ở nơi ánh sáng, còn anh thì trong mưa gió.
Anh từng gặp cô vài lần, nhưng chỉ là rất hiếm hoi.
Có vài lần là vào lúc tan học cao điểm, học sinh chen chúc kín cả đường, trong dòng người đông đúc ấy, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn, rồi bất chợt bắt gặp cô.
Cô mặc váy, đôi chân trắng muốt thẳng tắp, tay đeo vòng tay lấp lánh.
Bên cạnh cô luôn có rất nhiều người vây quanh, thân mật khoác tay, tay cầm ly trà sữa. Cô tuy ít nói, chỉ cười uống trà sữa, nhưng câu chuyện xung quanh đều xoay quanh cô, như sao vây quanh trăng, như công chúa được muôn người nâng niu.
Cô mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong, rồi còn từ cửa sổ xe quay ra vẫy chào mấy cô bạn, bóng lưng hòa vào ánh nắng loang lổ trải dài trên mặt đường.
Có một lần khác là buổi biểu diễn văn nghệ do thành phố tổ chức, diễn ra ở hội trường lớn của trường Vu Thi Dao. Học sinh trường anh lại phải mang theo ghế từ lớp đến, ngồi ở hai bên lối đi nhỏ của hội trường.
Còn bọn họ thì được sắp xếp theo lớp, ngồi ngay ngắn trong hội trường.
Anh với Vu Thi Dao không cùng khối, không cùng trường, trong hội trường rộng lớn ấy, hầu như không có cơ hội nhìn thấy cô.
Vậy mà, cô lại không phải kiểu học sinh ngoan ngoãn ngồi đợi biểu diễn bắt đầu. Lợi dụng thời gian còn sớm, cô cùng vài người bạn lấy lý do đi vệ sinh, rẽ vào căng tin trường mua đồ ăn vặt, nhét vào túi áo khoác.
Đến khi họ trở lại, buổi diễn sắp bắt đầu, các lớp đều đang kiểm tra sĩ số.
Anh là lớp trưởng, đang hỗ trợ thầy giáo kiểm kê và giữ trật tự. Lớp anh ngồi gần cửa ra vào, vì sắp diễn nên cửa đã được đóng lại. Nhưng vẫn còn vài học sinh đi vệ sinh chưa quay về, cứ ra ra vào vào khiến cửa liên tục bị mở.
Anh đang vừa kiểm kê sĩ số, vừa đi đến gần cửa, thấy cửa bị mở, liền đưa tay chuẩn bị khép lại.
Cửa lại bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.
Anh sững người quay đầu lại, thấy Vu Thi Dao đang cùng bạn cúi người bước vào.
Hội trường đã tắt bớt đèn, ánh sáng bên ngoài vẫn còn, cô vừa vào mắt còn chưa thích nghi với bóng tối, nhìn thấy có người đứng cạnh cửa, thoạt nhìn không giống thầy cô, nhưng cũng không thấy rõ là ai.
Khác với những học sinh nghịch ngợm thường bị gọi nhắc nhở, cô rất lễ phép. Dù không nhận ra anh là ai, nhưng vẫn hướng về phía anh nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn, rồi đưa tay giúp anh khép cửa lại.
Sau đó kéo bạn nhanh chóng cúi người lách qua lối nhỏ trở về chỗ ngồi của mình.
Anh chỉ là một người qua đường vội vã lướt qua trong khung hình của cô, không lời thoại, không khuôn mặt, cũng chẳng để lại chút ấn tượng nào.
Theo bước chân nhỏ nhắn của cô rời đi, sân khấu trong lòng anh như khép lại.
Hôm đó, anh ngồi ở hàng đầu lớp mình, cùng giáo viên chủ nhiệm, thỉnh thoảng có bạn bè tìm nhờ giúp đỡ, giống như mọi hoạt động thường lệ của trường.
Nhưng suốt từ lúc cô bước vào cho đến khi ngồi xuống, dù ánh đèn sân khấu rực sáng, dù hội trường đông nghịt bóng người, anh vẫn biết rõ cô đang ngồi ở đâu.
Cô ngồi cách vài hàng ghế phía trước.
Lúc ánh đèn sân khấu sáng rực lên, tầm nhìn của anh cũng sáng bừng theo, nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy.
Suốt buổi biểu diễn hôm đó đều như thế.
Anh ngồi đó, giống như mọi lần khác, hướng thẳng mắt về phía sân khấu.
Giống như vô số ánh mắt đang dõi theo phía trước, chỉ có điều, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi hình bóng ấy – dù chỉ một giây.
Cuối cùng anh thật sự gặp Vu Thi Dao ở hẻm Ngô Đồng — cũng là lần đầu tiên, và cũng là cuối cùng, họ thật sự nhận ra sự hiện diện của nhau.
Lần ấy, khi anh lại nhìn thấy cô, cô mặc một chiếc quần cũ đơn giản dễ vận động, tóc buộc tùy ý sau đầu, từ khu nhà cũ kỹ trong hẻm Ngô Đồng bước ra.
Hôm đó trời mưa, bầu trời âm u, mặt đất ẩm ướt, không khí cũng phảng phất hơi nước.
Cô bước từng bậc cầu thang đi xuống, mà từ nền đất ướt nhẹp vì nước mưa, khom người xách chiếc vali hành lý lên. Với sự thay đổi bất ngờ và cảnh ngộ chẳng mấy dễ chịu này, trên người cô chẳng có lấy một tia oán trách hay không cam lòng như thể cô không phải từ căn biệt thự chuyển ra, mà chỉ là tạm thời ra sân tìm lại đồ đã để quên.
Cơn mưa như nhẹ nhưng lại như dai dẳng, trời u ám mịt mù, tay áo cô vén lên, cổ tay vẫn trắng mịn, như tuyết chưa tan dưới nắng.
Hôm biểu diễn hôm ấy, sau khi từ hội trường trở về, trên đường, anh lơ đãng nghe thấy vài người bạn cùng trường của cô nhỏ giọng nói chuyện về cô giọng điệu pha lẫn ngưỡng mộ và ghen tị.
Họ ghen tị vì nhà cô có tiền, vì cô được ba mẹ cưng chiều, vì có nhiều nam sinh trong trường thích cô, vì chỉ cần không gây rắc rối thì cả đời này của cô cứ như thế trôi đi bình yên.
"Chứ còn gì nữa, nhờ có nhà giàu đấy chứ," một người nói, "Nếu từ nhỏ bố mẹ tao cũng cho đi học vẽ, học múa, thì tao cũng được như vậy rồi." Nói xong còn bắt chước một động tác múa mà Vu Thi Dao từng làm.
Một cô gái khác cười khẩy chua chát: "Người ta là công chúa, bọn mình có học kiểu gì cũng chẳng bằng."
Tiếng cười của họ theo bước chân lướt qua bên cạnh anh và cô. Sau đó anh không nghe rõ những gì họ nói tiếp, nhưng chỉ đi thêm vài bước, lại có thể nghe được tiếng họ che miệng cười khúc khích cái kiểu cười chua chát và bén nhọn khiến người ta khó chịu không rõ vì sao.
Lần anh nắm lấy cổ tay cô, gió nóng luồn qua cổ áo, tay áo, thổi đến như lửa đốt, còn váy cô thì rực rỡ như một đóa hoa nở bung giữa hè.
Đó là lần duy nhất anh vượt qua ranh giới, muốn có được một câu trả lời thật sự từ cô.
Anh nói, cái tên Vu Thi Dao, anh đã sớm nghe qua.
Nhưng anh không nói cho cô biết rằng dù nghe đến bao nhiêu lần, trong trí nhớ của anh, cô vĩnh viễn vẫn là đóa hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
Anh từng muốn giữ lấy đóa hoa ấy.
Giữ lấy đến khi mùa hè kết thúc, đến năm sau hoa lại nở.
Giữ lấy đến khi có một ngày cô thật sự rời khỏi con hẻm nhỏ này, đi đến một nơi xa hơn, sáng hơn, rộng lớn hơn.
Trước khi điều đó xảy ra...
Anh đã từng thật sự muốn giữ lấy
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.