Cô thật sự bắt đầu học hành nghiêm túc.
Ưu điểm lớn nhất của tuổi mười lăm, mười sáu là ở chỗ: cái tuổi này có một nhiệm vụ chính rất rõ ràng, có thể lược bớt nhiều bối rối mơ hồ. Những lúc chưa tìm thấy phương hướng, ít nhất cũng còn nhớ mình phải học cho tốt.
Cơ bản thì nền tảng của cô không quá vững. Từ nhỏ đã được cưng chiều, cái gì cũng hứng thú, từ ca hát, múa đến vẽ vời đều từng học qua. Ba mẹ cũng không đặt nặng chuyện học, chỉ cần cô vui là được, nên thành tích học tập từ trước đến nay chỉ có thể gọi là trung bình. Không phải học sinh kém, nhưng đặt vào trường Nhất Trung thì rõ ràng có phần gắng sức.
Cũng may cấp ba chỉ mới bắt đầu, tiến độ chương trình của trường cũng chưa quá gấp gáp. Chỉ cần tự giác dành thêm thời gian ôn tập, cái gì có thể tự hiểu thì tự học, thật sự không hiểu thì vẫn còn có thể hỏi Phó Kiệu Lễ.
Anh giảng bài rất kỹ, chữ viết thì quá nhiều, có một vài ký hiệu khó mà gõ ra được, nên đôi khi anh sẽ gửi từng đoạn ghi âm giọng nói, có khi là quay cả video màn hình là giấy nháp anh viết tay.
Sợ cô nghe không rõ, anh nói rất chậm rãi. Không biết có phải vì âm thanh truyền qua thiết bị điện tử mà có chút khác biệt so với thực tế, nhưng tiếng nói trong video lại trầm thấp dịu dàng, chẳng giống chút nào với ấn tượng lạnh lùng anh hay mang đến nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không kiềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778080/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.