Thời gian ấy, đám nam sinh trong lớp bắt đầu bớt ồn ào, cũng chẳng còn hăng máu như trước. Lớp học theo đó cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Chỉ là, mấy bạn nữ tìm cách lại gần họ thì lại nhiều lên. Có lẽ là muốn nhân lúc các anh chàng buồn bã mà đóng vai "người chữa lành", từ đó trở nên đặc biệt trong mắt họ.
Tằng Khải vẫn cứ không có tâm trạng, đối với mấy bạn nữ tìm cách bắt chuyện cũng lạnh lùng như cũ.
Ra khỏi lớp đi ngang qua bàn cô, tiếng bước chân của hắn cố ý nện mạnh. Cô cau mày ngẩng đầu lên xem là ai đi kiểu ồn ào như vậy, rồi thấy Tằng Khải kiêu ngạo ngẩng cằm đi ngang qua, cô chỉ muốn trợn mắt một cái, thấy trò trẻ con ấy quá dư thừa, liền cúi đầu tiếp tục xem sách.
Cô vẫn đang ở trong lớp học bài. Vì nền tảng không vững lắm, học kiến thức mới hơi chậm, nên cô phải tranh thủ hơn một tiếng sau giờ học để xem lại hết những gì được giảng hôm nay, bằng không thì bài tập về nhà chắc chắn không làm được.
Vở ghi chép của Phó Kiệu Lễ ghi rất rõ ràng, cẩn thận. Sách tham khảo mà anh chọn cũng rất đáng dùng, phần lớn những gì cần hiểu, cô đều có thể tự học được.
Sát ngày thi đấu chính thức, mỗi ngày sau giờ học, sân bóng lại càng thêm náo nhiệt.
Thường thì, trong lúc học bài trong lớp, cô đều có thể nghe thấy tiếng hô hào ngoài sân. Mỗi ngày đều rộn ràng như vậy. Có lúc cũng bị không khí ấy thu hút, vừa học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778082/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.