"Em mau mặc áo khoác vào đi, coi chừng lạnh rồi cảm đấy."
Vừa quay xong, trợ lý đã vội vàng đưa áo khoác tới thực ra là trợ lý của bên quay phim.
Phòng làm việc quy mô không lớn, rất nhiều chuyện đều phải tự tay mọi người cùng làm. Trợ lý vừa giúp cô mặc áo khoác vừa lẩm bẩm: "Nếu mà ông xã em thấy chắc lại xót lắm."
Mọi người đều cười, hiển nhiên đã quen biết lâu, nên ai cũng hiểu rõ.
Lần trước cô quay hình, Phó Kiệu Lễ cũng đến đón. Khi đó cô đang đứng trong mưa.
Vì sợ ảnh hưởng công việc, anh đến rồi vẫn đứng yên nhìn từ xa. Trợ lý phát hiện ra anh cũng chỉ khẽ gật đầu chào. Nếu không phải quay xong có người đưa ô che qua, cô cũng không biết anh đã đến từ lâu.
Trời lạnh, chụp hình mùa xuân nên trang phục đều mỏng. Cô quay xong lạnh run, vừa được che ô thì áo khoác cũng khoác lên người.
Ban đầu còn tưởng trợ lý phản ứng nhanh thật, quay đầu lại mới thấy - là anh.
Anh vẫn điềm đạm, không thể hiện điều gì, nhưng cô hiểu anh rất rõ. Nhìn ra được là anh đau lòng đến nhíu mày, nhưng cố kìm lại vì không muốn làm phiền.
Dù anh luôn ít nói, quan tâm lại dịu dàng, âm thầm mà bao dung.
Áo khoác, nước ấm, bàn tay, từng hành động nhỏ sau đó đều là vì sợ cô bị lạnh. Về đến nhà còn lo sốt vó, ép cô uống canh gừng, vừa hơ tay vừa hơ chân cho cô.
Đồng nghiệp ai cũng nhìn ra anh rất để tâm, vừa trêu ghẹo vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-biet-le-tri/2778106/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.