"Này Sang, chân của cậu sao rồi? Có cần thông báo với bác gái không?"
Quyển Dung vừa rửa chén, còn cô thì ung dung ngồi gọt trái cây ăn.
"Không cần thiết. Tôi không muốn làm gián đoạn kì nghỉ của bà ấy!"
"Cũng phải". Quyển Dung gật đầu lia lịa. "Nghe cứ như là đi hưởng tuần trăng mật vậy!"
"Ha ha ha. Cũng là nhờ bà mối này thôi!". Cô tự mình khen mình, ngửa cổ cười sặc sụa, nhờ thế mà nuốt trọng luôn miếng táo.
Quyển Dung chăm chú rửa chén. Từ hồi cô bị thương ở chân thì cô bạn này xung phong sang giành hết công việc nhà. Cô an nhàn làm một bà hoàng.
"Ừ đúng rồi. Cậu có nhậm được thiệp mời của nhỏ Bảo Lam không?"
Quyển Dung rửa tay sấn tới cướp miếng khóm trên tay cô cho vào miệng.
"Có. Nhưng tôi chưa có xem. Không biết chú rể là ai?".
"Trời đất. Cả thiệp mời đám cưới mà không biết chú rể là ai. Thật là hết cách. Được rồi! Tôi cho cậu đoán đó!"
"Hazi... chú rể có lẽ là Hoàng Nhân rồi. Thời cấp ba hai người đó thân thiết lắm mà."
"Sai rồi!"
"Vậy... chỉ có thể là Tuấn Trung!"
"Trật lất!"
"Ừzm... không phải sao? Vậy còn lại có thể là Thế Nam?"
"He he he. Ba lần cậu đều đoán sai. Một chầu chè đê!"
"Khoan đã! Tôi đâu có cá cược đâu. Làm lại... lần này là... Chấn Vĩnh?"
"Ha ha ha. Câu trả lời hoàn toàn... sai bét!"
Mặt Uyển Sang một đống. Thật tình là cô nghĩ mãi không ra. Nhỏ Bảo Lam thời học chung trung học vốn nhút nhát. Thân thiết nhất chỉ có lũ bạn cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/la-thu-tu-thien-duong/1097787/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.