Thụ thì thầm với công, muốn nói chút gì đó “giúp vui”.
Công ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ muốn nói gì?
Anh cúi người xuống, liếm vành tai thụ sau đó thâm tình nói: “Bé cưng, có thoải mái không?”
Thụ ôm lấy cổ anh, nước mắt như mưa rơi.
Một lúc nữa lại nói: “Chưa đủ à? Em nói đi, anh muốn nghe em nói…” Nhưng nói sao cho dễ hiểu đây…? Anh muốn nghe em nói em là “đồ lẳng lơ, con điếm”, “nhớ những giày vò, bỡn cợt của anh” được không?
Mọe bà, xấu hổ ghê luôn!
Thụ nghĩ tới nghĩ lui, muốn nhắc nhở anh ấy cũng không được, cũng chẳng thể nói ra câu “em muốn nghe anh làm nhục em”.
Lúc trước ở Hải Đường nghe thấy những lời dâm đãng kia, cậu sẽ lớn tiếng rên rỉ không xấu hổ, nhưng bây giờ đang yêu đương với một anh công thuần khiết bên Tấn Giang nên không thể thốt lên được.
Thụ nghĩ thôi thì bỏ qua cho rồi!
Nhưng hình như công nghĩ lệch hướng, hoặc là chỉ lo làm, hoặc là ngốc đột xuất. Thụ từng đề cập với anh một lần, lần nào anh cũng phát huy kỹ năng của trai thuần khiết, cứ mở miệng ra là “bé cưng, bé ngoan, bà xã, mệnh của anh, bé con…”
Thụ đã sớm nghe chán rồi.
Mấy cái này ngấy quá.
Vì thế có một lần thụ ôm lấy cổ công xin anh đừng gọi nữa, cứ như bình thường đi, em thà nghe anh nói tiếng địa phương còn hơn.
Công sững sờ.
Hình như hơi đáng thương đó.
Thụ nghĩ “chuyện giường chiếu” của hai người họ rất hợp nhau, vì một chuyện không đáng mà khó chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-buoc-vao-gioi-chich/1428707/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.