Hic...đầu óc mơ hồ. Là do bị ngã trên cây xuống chăng? Hay là sốt đến hỏng đầu rồi?
Đến khi ánh mắt nhìn đến cuốn sách cuối cùng trên tay mới nhặt, Jen sửng sốt há hốc mồm. Trong đầu bi ai: Ta tiêu rồi!
Hôm nay không phải xui xẻo nữa mà là bi kịch a!
Sáng đi ngược đường, còn hiện tại…là đụng rớt đồ của thầy dạy lớp Thưởng thức âm nhạc cổ điển!
"Xin lỗi thầy"Cô cúi đầu cắn răng đưa đồ cho thầy dạy Nhạc.
"Trò là?"
"Em là học sinh mới a. Là Jenny Spears"Jen mỉm cười nói.
"À, là trò Jen sao?"Thầy dạy Nhạc nói chút ý vị thâm thường, tiếp:"Hiệu trưởng có việc tìm em đó, Jen ạ! Nhanh đi, tiếp sau lại đến"
Cô gật đầu xoay người đi. Mày không dấu vết nhíu lại.
Ánh mắt quái dị đó là sao?
Jen lắc đầu. Mặc kệ đi. Đi một lát liền sửng sốt nhìn bảng 201.
Nơi này, cô đã đi qua, thảo nào thầy thầy Nhạc lại đi ngược đường với mình nên mới xảy ra va chạm.
Cô vỗ trán vẻ mặt 'đau khổ'.
Liễu Ninh ở Liễu Ninh, cô rốt cục làm sao vậy?
Vẻ mặt 'đau khổ' chưa kịp dứt, khoé môi giật vài cái.
Phòng hiệu trưởng ở đâu trời ạ? Biết vậy, hôm qua trong lúc đọc mail lịch học liền xin bản đồ cho rồi.
Bi kịch quả nhiên kéo dài không dứt a!
"Bạn gì đó ơi, bạn muốn đi đâu? Đừng đi lòng vòng nữa chóng mặt lắm!"
Jen:"…"
"Mình là Jessica Stanley. Còn bạn, bạn là học sinh mới phải không?" Jessica cười thân thiện.
"Ừ. Mình là Jenny Spears. Jessi, cậu có biết phòng hiệu trưởng ở đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-loi-me-cung/375436/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.