Nàng ta nhấc chiếc mạng che mặt lên, đôi mắt giá lạnh nhìn về xa xăm, lẩm bẩm: “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại sinh sôi.”
Câu nói cuối cùng, thanh âm cực thấp, bị cơn gió đánh tan vào màn đêm…
Vân Tử Lạc đứng dậy, miệng ngậm cười, quay người đi tới phía dưới bậc thềm, hơi cúi xuống, giơ Lưu Âm bằng hai tay dâng cho Nhiếp Chính vương: “Tạ ơn vương gia ban đàn.”
Trong lòng nàng thật ra có chút thấp thỏm, lần này liệu hắn có lại mất kiểm soát nữa không?
Nếu thật sự như vậy, nàng phải làm sao?
Nàng buông tay, sau đó để cây đàn nổi danh nhân thế này rơi tan nát ư? Nếu vậy có đền cả Vân gia cũng không đền nổi!
Nhưng không buông tay? Để mặc cho một nam nhân mình không yêu nắm lấy tay mình, kiểu gì nàng cũng không chịu đựng được!
Cũng may chuyện nàng lo lắng đã không xảy ra. Nhiếp Chính vương đón lấy Lưu Âm. Một đôi mắt thâm trầm nhìn nàng với một ánh nhìn kỳ lạ.
Người con gái cúi đầu, tóc mai được dùng cây lược nhỏ cài gọn gàng sang một bên, để lộ vầng trán sáng bóng. Hàng mi rậm dài như cánh bướm, đen như mực, che đi đôi mắt to tròn có hồn.
Gương mặt nàng… Nhiếp Chính vương nhìn xuống, không rời mắt khỏi vết bớt hình bươm bướm đó. Đó là một trong ngũ độc của Nam Xuyên, bí kíp điều chế đặc biệt, rất hiếm có người biết.
Vân Tử Lạc thấy Nhiếp Chính vương đón lấy đàn thì vội chỉnh trang lại xiêm y rồi vội lùi xuống, không dám giao tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663026/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.