Thập vương gia hồ nghi nhìn Sở Tử Uyên rồi lại nhìn qua Vân Tử Lạc, không hiểu: “Bát ca, lúc đó huynh còn chưa quen biết cô ấy mà, sao khẳng định như vậy?”
Sở Tử Uyên nghẹn lời, cố lấp liếm: “Dĩ nhiên là vì ban nãy ta vừa hỏi. Lạc Nhi, ta nói không sai chứ?”
Huynh ấy nhìn Vân Tử Lạc bằng gương mặt đầy kỳ vọng.
Đầu mày nhíu chặt của Vân Tử Lạc nhẹ nhàng dãn ra, bờ môi mỏng cong lên một nụ cười. Nàng đáp: “Ừm, lúc đó đến đàn ta còn chưa từng sờ vào, sao lại biết đánh đàn chứ? Bản Thập vương gia nghe thấy… dĩ nhiên là của tỷ tỷ ta đàn rồi.”
Thập vương gia vừa nhẹ nhõm lại lập tức u sầu, đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Là tẩu ấy thật à, thật sự là tẩu ấy… Haiz…”
Vân Tử Lạc đã chắc chắn trong lòng, khúc Quảng Lăng tản sáu năm trước chính do Vân Tử Lạc trước kia đàn. Mà lần đó vừa hay Sở Hàn Lâm và Thập vương gia tới Vân phủ nghe thấy. Nhưng từ câu hỏi ban nãy của Thập vương gia có thể biết trước giờ bọn họ vẫn cho rằng đó là Vân Khinh Bình.
Chắc là Vân Khinh Bình cũng đã thừa nhận.
Nàng cười khẩy, Vân Khinh Bình không chỉ lấy cắp bài văn của nàng mà cả cầm nghệ cũng chiếm làm của riêng không chút khách khí…
Nhưng mà, Thập vương gia đã có được câu trả lời chắc chắn là Vân Khinh Bình, tại sao lại hụt hẫng đến thế? Lẽ nào hắn còn mong là nàng?
Điểm này khiến Vân Tử Lạc rất kinh ngạc.
Nàng xoay đầu, vừa hay đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.