Dọc đường, chạy nhanh như tên bắn trên các nóc nhà, Vân Tử Lạc giấu gương mặt nhỏ che mạng sau một mái đầu đen, được khuỷu tay Nhiếp Chính vương che đi, không có một chút gió nào.
Chẳng mấy chốc đã tới Nhiếp Chính vương phủ.
Vốn dĩ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng giới nghiêm, vậy mà xung quanh vương phủ vẫn tĩnh lặng như mọi đêm, không có một chút dấu hiệu cỏ cây lay động nào.
Đôi mắt Nhiếp Chính vương tối đi nhưng chàng không đi từ cửa chính mà nhón chân nhảy lên tường bao, bay thẳng về phía có tiếng người trong vương phủ.
Bên cạnh một rừng cây nhỏ ở sau vườn, ánh lửa lập lòe.
Giữa đám đông, Lục Thừa Hoan với chiếc váy dài màu đen, tay cầm chắc một chiếc roi gai dính máu, lạnh lùng nhìn Vân Hạo đang quỳ phía trước.
Quỷ Hình đang bảo vệ Vân Hạo, vạt áo bên tay trái của Vân Hạo đã rách bươm, trên da thịt có một vết roi hiện rõ. Thằng bé đang cắn răng chịu đau, bả vai vẫn run lên không ngớt.
“Hạo Nhi?”
Vừa dừng chân, sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức thay đổi.
Người có ngốc đến mấy cũng sẽ liên tưởng được trước mắt đã xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ Nhiếp Chính vương bên cạnh, nàng dùng tốc độ nhanh nhất của cơ thể lao qua.
Hoàn toàn không biết hành động của mình đã khiến Nhiếp Chính vương thảng thốt!
Tốc độ này thậm chí còn hơn cả cao thủ luyện khinh công mười mấy năm!
“Hạo Nhi!” Vân Tử Lạc rẽ đám người vây xung quanh ra, tuyết sát quấn chặt trên cổ tay, lo lắng kêu lên.
“Nhị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663103/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.