Buổi chiều, Sở Tử Uyên và Diêu Linh Linh đều tới thăm nàng, cả Sở Hàn Lâm cũng viện cớ lượn một vòng Tây viện.
Duy chỉ có người ấy là không tới.
Ba ngày nay, hệt như bặt vô âm tín. Nếu không phải vì Quỷ Hồn vẫn trực ở Tây viện chưa rời đi, nàng còn nghi ngờ trên đời có phải còn một người như thế hay không?
Nhiếp Chính vương phủ, cánh cửa lớn của thư phòng cuối cùng cũng bật mở.
Ánh nắng hắt xuống qua từng nhánh cây, người đàn ông râu ria lởm chởm không quen, nheo mắt lại.
Mùi rượu nồng nặc từ trong thư phòng phả ra.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương không một gợn sóng, đôi mắt u tối sâu xa từ từ chuyển tới Quỷ Hình đứng ngoài thư phòng, đã ba ngày không chợp mắt.
“Vương gia, ngài đi tắm rửa đi đã.” Quỷ Hình ngáp một cái, hắn đã quen rồi.
Mỗi năm có ba ngày lễ lớn của quốc gia, vương gia đều sẽ như vậy. Chuyện của lão vương gia tạo ra một vết thương quá sâu cho vương gia!
Việc đoàn viên của gia đình khác không liên quan chút nào tới Nhiếp Chính vương phủ bọn họ.
Một loạt tiếng dinh dang của ngọc bội vang lên, Lục Thừa Hoan từ ngoài vườn đi vào. Nàng ta tính chuẩn thời gian.
Trong tay nàng ta bê một chiếc bát sứ nhỏ, không dám bước tới quá gần, chỉ mỉm cười: “Hách Liên ca ca, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, ở trong phòng đá, đây là canh giải rượu muội đích thân làm.”
Nàng ta ngầm ra hiệu bằng ánh mắt với Quỷ Hình, Quỷ Hình bước lên nhận lấy.
Nhiếp Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663121/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.