Gương mặt tuyệt mỹ của Vân Tử Lạc hiện ra, mấy tên thị vệ cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nuốt nước bọt.
Ngụy Thành lại nheo mắt lại, giọng nói trầm lạnh: " ba lần bảy lượt đắc tội với ta, cô nghĩ cô sẽ có kết cục như thế nào?"
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng: " Kết cục?"
Ngụy Thành quét mắt về phía Đào nhi, rồi đẩy Đào nhi ra, "Nữ nhân này, các ngươi hưởng thụ đi".
Sắc mặt Đào nhi đỏ lên, suýt nữa nhịn không được mà ra tay.
Ngụy Thành đánh giá gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vân Tử Lạc, da thịt trơn bóng sáng long lanh, con mắt hạnh sáng ngời, rất có thần sắc, nhất là đôi môi anh đào đỏ mỏng hơi mở kia, còn có hơi ướt át, thần sắc hắn cũng không khỏi xao động.
"Vốn nghe tiếng cô là nữ nhân xấu xí, không nghĩ rằng cô lại có vài phần nhan sắc như vậy, ta nghĩ ta sẽ dung nạp cô, nhưng cô cứ hết lần này đến lần khác sinh sự, vào tửu lâu thì phía quá, chi bằng đêm nay hầu hạ ta cho tốt".
Đào nhi nghe xong sắc mặt càng phẫn nộ, giờ phút này rốt cuộc muội ấy cũng nhin không được nữa, lớn tiếng quát: "Đồ vô liêm sỉ! Tiểu thư nhà chúng ta là ai mà ngươi dám nghĩ như vậy!"
Sắc mặt Ngụy Thành tối đi, quát lớn: " Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Những tên thị vệ kia liền kéo Đào nhi lại, đi về phía trong sơn động.
Đào nhi tức giận nói: "Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta cùng Nhiếp..."
Muội ấy vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663197/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.