"Hà Tiêm Nhi?" Vân Tử Lạc hỏi
"Đúng vậy, Lạc nhi tỷ nghĩ mà xem, đợt trước chẳng phải Hà Tiêm Nhị bị người ta làm nhục sao? Ngụy Thành sang chịu được xấu hổ, Hà Tiêm Nhi vẫn là vị hôn thê của hẳn, vì thế hắn cấm người nào ở trước mặt hắn nhắc đến Hà Tiêm Nhi"
"Như vậy?" Vân Tử Lạc nét mặt vui vẻ, "Vậy càng tốt, bộ dạng Ngụy Thành như vậy nhất định cần người chăm sóc, vậy để Hà Tiêm Nhi chăm sóc hắn đi"
Diêu Linh Linh trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Vân Tử Lạc, nửa ngày sau mới thốt lên được câu: " Lạc nhi, tỷ thật thâm độc"
Từ Hà phủ đưa Hà Tiêm Nhi đi mà không ai phát hiện đối với Vân Tử Lạc là một việc dễ dàng, một lúc sau, xe ngựa ra đến cửa nam gặp xe ngựa đang chở Ngụy Thành.
Suốt chặng đường Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh thoải mái nằm trên xe ngựa êm, dù đường đi có lắc lư thì vẫn nằm buôn chuyện thoải mái.
Chuyến đi này xem như là chuyến đi xa đầu tiên của nàng ở thời cổ đại, cho nên nàng rất hưng phấn. Diêu Linh Linh cũng vậy, ngoại trừ việc đi đến ngoại thành, từ nhỏ đến lớn muội ấy cũng chưa từng rời khỏi nguyên kinh, cho nên muội ấy cũng hưng phấn không kém.
Mà bên xe ngựa bên kia, Ngụy Thành bị trói trên xe lăn, Hà Tiêm Nhi bị trói trên sàn xe, hai miệng bị bít kín, hai người bọn họ mặt đối mặt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Ánh mắt Ngụy Thành ngập tràn chán ghét, còn Hà tiêm Nhi thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663219/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.