Thấy thị vệ đi xa, sắc mặt Vân Tử Lạc tối hẳn đi, đôi mắt hạnh nheo lại.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Diêu linh Linh cũng bất an, thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, có chuyện gì vậy"
Vân Tử Lạc lắn đầu, kéo tay muội ấy, đi xuyên qua hoàng cung đến một tẩm cung bị bỏ hoang.
Tẩm cung bị bỏ hoang hiển nhiên không có người ở.
Trong phòng chỉ có đúng một cái giường gỗ lim lớn, giọng Vân Tử Lạc kiên định nói: " Muội trốn xuống dưới giường, chờ ta quay lại, bất luận là ai đến cũng không được có động tĩnh gì, tránh để người ta phát hiện ra muội. Biết chưa"
Diêu Linh Linh mặc dù không biết chuyện gì, nhưng sớm đã tin tưởng và ngưỡng mộ Vân Tử Lạc, nên những lời nàng nói muội ấy chưa từng nghi ngờ gì.
"Được, ta ở đây chờ tỷ" Diêu Linh Linh vừa nói vừa chiu xuống gầm giường.
Vân Tử Lạc ra khỏi phòng, đóng cửa lại, rời khỏi đó, cũng không trở lại thiên điện vừa rồi mà đi vòng một đường khác, trên đường đi nàng gặp một cung nữ đang bưng một chậu nước, Vân Tử Lạc liền bịt miệng nàng ta, kéo vào khóm cây phía sau.
"Nói, nước ở trong điện là từ đâu tới"
Cung nữ thấy bộ dạng cả nàng, tay run run chỉ về phía bên trái vừa mới tới.
Ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống, giơ tay lên đánh ngất nàng ta.
Sau đó nàng thay y phục của nàng ta, búi lại tóc, hướng về phía vừa chỉ
Thị vệ nói, Hách Liên Ý đợi nàng ở hồ nước trong điện, nhưng đi mãi mà ngay cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663221/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.