Vân Tử Lạc vừa cất lời, toàn bộ đại điện lập tức lăng ngắt, yên tĩnh đến quỷ dị.
"Ngươi nói cái gì?"
Âm thanh tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, từng chữ, cực kỳ rõ ràng từ trong miệng Bắc Đế bật ra.
Thân hình cao lớn của Bắc Đế bỗng nhiên đứng thẳng dậy, gò má vặn vẹo, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Đại điện lập tức bị khí lạnh bao trùm.
Trong lòng hoàng đế Đông lâm cũng băng lãnh đến cực hạn.
Hơn mười năm nay, chưa từng thấy Bắc Đế nổi giận như vậy.
Ông ấy không khỏi nhíu mày nhìn về phía Vân Tử lạc, nha đầu này, gặp nguy hiểm rồi.
Chỉ ông ấy biết rõ, năm xưa Bắc Đế tàn bạo đến cỡ nào!
Nhưng mà, trong đầu ông ấy đột nhiên lóe lên- tiểu nha đầy này, không thể chết được!
Nếu nàng ta chết, thì Trường Nhạc phải làm sao?
Vân Tử lạc cũng không để ý đến lời nói lúc nãy của mình, lúc này nàng đã quyết định cá chết lưới rách.
"Bắc Đế, trả Ý cho ta"
Nàng quát lên một tiếng, Tuyết Sát như một con rắn trắng, thân thể nàng linh hoạt tấn công về phía Bắc Đế.
Nàng hoài nghi, Bắc Đế có phải dùng trận pháp bí mật đem nhốt Ý lại không.
Sắc mặt Bắc Đế trầm lạnh như hàn băng, ông ta từ từ đẩy hai tay ra, giọng như băng tuyết ngàn năm: "Băng tuyết tề thiên"
Lúc ra băng tuyết tề thiên, ông ấy cũng ra tay nhẹ hơn, dù sao, ông ấy cũng cảm thẩy, đối phó với một tiểu cô nương, cũng không cần dùng lực lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663365/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.