Lê Hoa đảo ra cáo thị,trên cáo thị có ghi rõ, thân thể của Hoa Phong Bình phu nhân khó chiu, mời các danh y bốn phương đến chữa trị. Số tiền hậu tạ cũng khá lớn.
Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng trên cáo thị đem dán ở tất cả đảo nhỏ.
Chỉ là, nhìn thấy những cáo thị này người dân ở đây hầu như không mấy người có phản ứng, có vài người còn chỉ lướt qua cáo thị, thờ dài một hơi rồi lắc đầu rời đi.
Vân Tử Lạc đứng trong đám người, vừa đọc cáo thị, vừa lắng tai nghe tiếng bàn tán dị nghị bên tai.
"Hoa Phong Bình phu nhân đã mời không biết bao nhiêu danh y nhưng vẫn chưa có ai sao?"
"Cũng không biết là phu nhân bị bệnh gì, hay lại chỉ là đau đầu"
Cùng với những lời này, ba người Vân Tử Lạc lặng lẽ lùi đi qua.
Đi đến chỗ vắng, nàng không khỏi nhoẻn miệng cười.
"Nàng cười gì vậy?" Tiếu Đồng như có như không chăm chú nhìn nàng.
Mặc dù nàng mang mặt nạ da người, nhưng đôi mắt kia khi cười vẻ phong tình vạn chủng không thể nào che dấu được, làm cho hắn không khỏi loạn nhịp.
Nàng thật là nữ nhân có mị lực, cho dù đã sinh con vẫn không giảm đi mị lực đó.
"Ta cười là, việc này chẳng phải rất đúng lúc sao, chúng ta chẳng phải đang có hai vị danh y đây sao?" Vân Tử Lạc trêu ghẹo.
Nhiếp chính vương đưa mắt nhìn cáo thị dán ở phía xa, trầm giọng nói:" Đây có thể là cách hay, Tiếu Đồng, ngươi đi xé cáo thị đi, chúng ta vào trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663461/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.