"Tiểu thư" Ninh Trân kích động kêu lên, bà ta ngẩng đầu lên nhìn lên gương mặt đang mang mạng che mặt của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh nhìn đôi mắt quen thuộc trước mắt mình, có chút ngạc nhiên lại có chút nghi ngờ, đôi mắt đó mặc dù là đôi mắt trước đây của Ninh Trân, nhưng qua nhiều mưa gió cuộc đồi ánh mắt nàng đã bình tĩnh, thuần thục hơn năm xưa rất nhiều, khóe mắt cũng có nếp nhăn nhẹ.
"Trân nhi, mặt em làm sao vậy? Vì sao không để cho ta nhìn một chút, nhiều năm qua, dù trong mơ ta vẫn luôn muốn gặp em"
Lâm Thanh Thanh vừa nói, vừa đưa tay muốn tháo mặt nạ của nàng ta xuống.
Ninh Trân hoảng loạn nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại:" tiểu thư, không cần, em sợ lạnh, hai ngày nay gương mặt em gặp lạnh không thể để người khác nhìn thấy được. Tiểu thư nếu thực sự muốn nhìn, vậy hãy đợi về đến Băng Thanh được không?"
Lâm Thanh Thanh bán tin bán nghi, Bắc Đế tiến đến nói:" Thanh Thanh, mặt Ninh Trân không thể gặp lạnh được, con hãy để nó làm vậy, đến Băng Thanh tĩnh dưỡng tốt rồi nói chuyện này sau"
Lâm Thanh Thanh lúc này mới từ bỏ ý định.
Mọi người rời khỏi Đại Tuyết Sơn, đi về hướng Băng Thành.
Tạ Vô Tâm và Hách Liên Trì vì sợ đối phương chiếm được tiện nghi, để lại ấn tượng tốt với Lâm Thanh Thanh, cho nên cũng đi theo đến Băng Thành.
Suốt dọc đường đi, Ninh Trân luôn theo sát bên cạnh Lâm Thanh Thanh, bà ta ân cần hỏi han, chăm sóc tỉ mỉ Lâm Thanh Thanh, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663500/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.