Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, mọi người ở Thủy Tinh điện đều nghe thấy Nhiếp chính vương gọi Lâm Thanh Thanh là nhạc mẫu, chuyện này làm đám người Bắc Đế, Hách Liên Trì không khỏi sững sờ.
Nhất là Hách Liên Trì, sắc mặt hắn không khỏi ảm đảm, cũng không biết nội tâm đang suy nghĩ điều gì.
Nhạc mẫu, ha ha, một tiếng 'nhạc mẫu' vô tình làm quan hệ của hắn và Lâm Thanh Thanh càng thêm xa cách.
Những là đây cũng là sự thật không thể chỗi cãi.
Kể từ sau khi Hoa Phong Bình được người của Huyền Linh đảo đưa đi trong Băng Thành cũng không còn người của Huyền Linh đảo đến tìm tung tích của bà ta nữa, hơn nữa cũng vì Lâm gia được đoàn viên cho nên chuyện này cũng dần dần bị lãng quên.
Đến đầu tháng mười hai, sứ giả các nước đều tới Băng Thanh theo lời mời của hoàng thất Băng Thành.
Đông Lâm Quốc Quân mang theo con gái là Trường nhạc công chúa cùng con rể là Sở Tử Uyên đến Băng cung sớm hơn cả, VÂn Tử Lạc cũng tránh mặt không gặp bọn họ.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên hồ sen trong Thủy tinh điện, Bắc Đế một thân hoàng bào vàng, cùng Đông Lâm QUốc quân nâng cốc cười nói vui vẻ, bên cạnh ông là Lâm Thanh Thanh đang cười dịu dàng.
Trường Nhạc công chúa và Sở Tử Uyên ở một bên trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên cùng nghi ngờ, bọn họ cũng không ngờ rằng Lâm Thanh Thanh lại giống Vân Tử Lạc đến vậy, khó trách lần đó ở Đông Lâm, BẮc Đế và phụ hoàng đều nhận nhầm Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-nhi-y/1663506/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.