Vương thị đi đến trước mặt Trần Tiêu, nhìn y một cách đầy bất mãn.
Trần Tiêu, lần trước đúng thật là lỗi của Thoa nhi nhưng nó đã biết lỗi, thời gian qua nó tự nhốt mình trong phòng để kiểm điểm, Thoa nhi chỉ là một cô nương thì làm sao có thể ác độc như thế sai người giết ngươi.
Ngươi đừng oán hận chuyện lần trước mà vu oan giá họa cho Thoa nhi nhà ta, ngươi đang mang thai, thiết nghĩ nên tích phước đức cho con của ngươi đi.
Đừng để bản thân gây họa người chịu tội lại là con ngươi.
Trần Tiêu nhếch môi, có phần lạnh lẽo nói: Vương phu nhân đây là đang uy hiếp ta sao?
Điều ta nói là sự thật, không có chứng cứ ngươi đừng nói năng hàm hồ.
Ta đương nhiên biết không bằng không chứng thì không thể buộc tội cô ta.
Trần Tiêu nói một nửa sau đó chỉ vào Vương Bảo Thoa, quay qua hỏi đám ăn mày:
Các ngươi chắc chắn người sai khiến các ngươi giết ta là cô ta?
Đám ăn mày không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Bọn ta chắc chắn.
Không đợi Trần Tiêu nói tiếp Vương thị chen ngang: Đây là bằng chứng mà ngươi nói đấy sao? Chỉ bằng một lời nói của gã này mà muốn buộc tội nữ nhi nhà ta.
Quan đại nhân cũng không tự tin như ngươi đâu.
Vương phu nhân đây không cần phải gấp gáp như thế, ta còn chưa hỏi xong mà.
Trần Tiêu quay qua tiếp tục hỏi đám ăn mày: Các ngươi có nhớ y phục, trang sức mà cô ta mang trên người vào ngày đó không?
Vương Bảo Thoa bỗng nhiên thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690966/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.