Mễ phu nhân thấy thế nào? Trần Tiêu hỏi.
Mễ phu nhân chăm chú ngắm bức tượng điêu khắc bằng gỗ tinh tế trước mặt, phải nói thợ làm rất có tâm, từng nét sống động y như thật.
Rất đẹp, thợ làm rất có tâm
Nghe Vương Đại Tĩnh được khen, Trần Tiêu liền vui vẻ: Phu nhân quá khen, phu quân ta chỉ là dụng tâm vào từng sản phẩm thôi
Thì ra là tay nghề của phu quân tiểu phu lang, tiểu phu lang có ý tưởng độc đáo, phu quân tiểu phu lang lại có tay nghề điêu khắc, phu phu đồng tâm không sợ không làm nên đại nghiệp Mễ phu nhân thật lòng thưởng thức tài năng của hai người.
Trần Tiêu mỉm cười, lễ phép đáp:
Phu nhân quá khen, đại nghiệp không dám chỉ cầu một đời an yên, không sầu không lo
Mễ phu nhân mỉm cười, ra lệnh nha hoàn đi lấy bạc trả cho hai người, bà còn thưởng thêm nhưng Trần Tiêu từ chối.
Đa tạ tâm ý tốt của phu nhân chỉ là chúng ta đã giao ước cho nên ta chỉ thu tiền hàng, phần còn lại xin phu nhân nhận lại, nếu phu nhân thưởng thức tay nghề điêu khắc của tiệm mộc Cẩn Du ta hi vọng sẽ lại được hợp tác làm ăn
Được, ta rất hài lòng bức tượng điêu khắc này, lão phu nhân nhất định cũng rất thích, Tiểu Thúy tiễn khách Mễ phu nhân cười nói.
Dạ
Cáo từ Vương Đại Tĩnh cùng Trần Tiêu rời đi.
Đệ muốn mua gì không? Vương Đại Tĩnh hỏi.
Chúng ta mua chút bánh đi, đệ muốn ăn chân giò ở tửu lầu nữa
Ừ đi thôi
Lúc trở lại xe ngựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690971/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.