Tối đến, Vương Đại Tĩnh vừa lên giường, Trần Tiêu liền sáp lại ôm hắn.
Vương Đại Tĩnh điều chỉnh cho y tư thế thoải mái liền nhắm mắt định ngủ.
Tĩnh ca Trần Tiêu gọi.
Vương Đại Tĩnh mở mắt: Khó ngủ sao?
Không phải Trần Tiêu lắc đầu, do dự một lát liền hỏi tiếp: Huynh có muốn đứa bé này không?
Tay ôm y bỗng nhiên siết chặt một chút, Vương Đại Tĩnh hôn trán Trần Tiêu một cái rồi trả lời: Hài tử của huynh cùng đệ sao huynh lại không muốn được chứ
Nhưng ta chưa chuẩn bị tinh thần sinh hài tử, đứa bé này đến quá đột ngột, ta, ta không biết làm sao? Ta cũng đã thử suy nghĩ cẩn thận nhưng càng nghĩ lại càng loạn, huynh nói ta biết đi, ta phải làm gì bây giờ? Trần Tiêu rầu rĩ nói.
Không ngờ hai ngày qua đệ ấy loại rối rắm đến vậy.
Không phải không muốn hài tử mà là chưa chấp nhận việc bản thân đột ngột có thai.
Huynh sẽ luôn ở bên cạnh đệ, hài tử huynh sẽ cố gắng bảo vệ, không để đệ cùng hài tử chịu khổ, hãy tin tưởng huynh Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nói.
Căn phòng lại lâm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hô hấp đều đều của cả hai.
Ta đương nhiên tin tưởng huynh rồi, chỉ là ta vốn dĩ là một nam nhân mặc dù ta thích nam nhân nhưng ta vẫn có tâm lý của một nam nhân bình thường, chấp nhận bản thân bụng bự quả thật hơi miễn cưỡng.
Huynh sẽ luôn ở cạnh đệ, đừng sợ.
Vương Đại Tĩnh vỗ nhẹ lưng y an ủi, xoa dịu phần nào tâm trạng khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690973/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.