Trần Tiêu chớp mắt ngóng ra sân, thật lạ đã ba ngày trôi qua, sau đến cái bóng cũng không thấy thế.
Ngươi đang nhìn gì vậy? Trần Hàn cũng nghiêng đầu nhìn ra sân.
Không có gì, chỉ là ta thấy rất lạ Trần Tiêu nói.
Trần Hàn khó hiểu nhìn y: Lạ chuyện gì?
Ngươi nói xem, mặc dù không phải ta ra tay nhưng Vương Bảo Thoa bị như thế một phần cũng liên quan đến ta, Đinh gia từ ngày đó vẫn không đến thôn đón Vương Bảo Thoa, chắc Vương gia hận ta lắm, từ sau buổi sáng ngày đó, ta đoán chắc chắn Vương gia sẽ không để yên cho ta nhưng nay đã ba ngày trôi qua đến cái bóng của Vương gia ta đều không thấy, ngươi nói có lạ không? Trần Tiêu chống cằm nói.
Trần Hàn nhăn mày suy nghĩ: Đây vốn dĩ là lỗi của họ, do Vương Bảo Thoa gây ra, ngươi là giúp ta, nếu muốn gây chuyện cũng phải kiếm ta chứ, sao lại kiếm ngươi?
Trần Tiêu lắc đầu: Ngươi không biết Vương gia nên không hiểu, ta đã chung đụng vài lần, rất hiểu độ vô liêm sỉ của họ, mà ngươi nói làm ta sực tỉnh, ngươi cùng Trần thúc dạo gần đây cũng phải cẩn thận, đừng đi một mình nơi vắng người biết chưa, có câu kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, ta dám chắc chắn với ngươi người Vương gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đề phòng trước vẫn hơn
Trần Hàn không hiểu cho lắm nhưng vẫn gật đầu: Ngươi cũng phải cẩn thận
Gần đây ngươi có lên trấn bán hàng cùng Vương đại ca không?
Ta với huynh ấy dự định ngày mai sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690982/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.