Bên trong khu rừng sau núi hai thiếu niên đang cúi người tìm kiếm gì đó sau bụi rậm.
Trần Hàn đứng thẳng dậy, đấm đấm cái lưng nhức mỏi, cúi người gần hai canh giờ, lưng hắn sắp đứt rồi đây.
Nhìn Trần Tiêu bên kia vẫn hào hứng tìm kiếm, Trần Hàn thắc mắc: Trần Tiêu, rốt cuộc ngươi tìm hoa màu để làm gì? Mấy thứ màu mè đó đâu có công dụng gì
Trần Tiêu vẫn cúi người tìm kiếm, thuận miệng trả lời: Ta muốn lấy màu, không có hoa làm sao nhuộng màu châu chấu đây
Sao ngươi không lên trấn trên mua màu nhuộm
Ngươi không phải rất rõ sao, ta nghèo, lấy tiền đâu ra mua màu
Ta thấy ngươi lười thì đúng hơn, hừ, đừng cho rằng ta không biết, mỗi ngày ngươi và Vương đại ca đều ăn thịt, nói ngươi nghèo, có quỷ mới tin Trần Hàn nhặt nhánh cây vén vén cỏ dại tìm hoa màu.
Bị vạch trần Trần Tiêu cũng không có lấy một tia xấu hổ vẫn đương nhiên tố khổ: Ta nghèo mà, sao nói mãi ngươi cũng không tin thế, huynh đệ không phải nên tin tưởng nhau à
Trần Hàn trợn mắt nhìn kẻ không biết xấu hổ kia, thật không hổ Trần Tiêu, bội phục, da mặt cũng luyện đến thật dày.
Sau vài canh giờ tìm kiếm, cũng thu hoạch được chút đỉnh, nhìn nửa giỏ hoa dại trong sọt Trần Tiêu mĩ mãn xuống núi, không uổng công lên núi mà.
Trái dại này rất chua ngươi hái nhiều thế làm gì
Bỏ vào miệng một quả xanh xanh mọng nước, vị chua của nó làm Trần Hàn nhăn cả mặt, ê cả răng.
Đây là nho rừng, vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lac-vao-co-dai-hanh-phuc-sinh-hoat/1690994/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.