Đầu tiên là đột nhiên bị giáo chủ ma giáo coi trọng, sau lại vì dưỡng thương mà mất một số bạc lớn, cho nên Hàn Băng công tử không thể không trốn trong tiểu trang dưỡng thương, gần đây ngày ngày đều bi phẫn đánh đàn để tiết đại hận trong lòng, cũng làm cho trong khắp sơn trang không còn một chỗ an lành.
Thân là chủ nhân của sơn trang, hai người ẩn nhẫn được mười ngày, rốt cuộc vẫn chịu không nổi tiếng đàn thanh thanh cứ truyền đến sau đầu. Sáng sớm hôm nay, hai người bọn họ đành phải lấy cớ thu mua lương thực, lên đường hòng tìm kiếm sự yên bình cho lỗ tai của mình.
Nhưng ra phố cũng không thể tùy tiện đi lại lung tung được.
Sau khi đem số lương thực vừa thu mua chất đống lên xe ngựa xong, hiếm khi được ra khỏi nhà, Vân Nông liền vào một gian tửu lâu lớn nhất của trấn trên. Vốn muốn mua mấy vò rượu ngon để chúc mừng nàng cùng Nghiêm Ngạn từ nay về sau rửa tay gác kiếm, rời xa giang hồ nhưng thật không may, khi bọn họ vừa bước ra khỏi quán thì đụng phải một cố nhân đối với hai người bọn họ mà nói, đều thập phần quen thuộc, khiến cho cả ba người đều đứng yên bất động ngay tại cửa tửu lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên cả ba khuôn mặt đều không còn vẻ mặt vốn có.
Lâu ngày mới gặp lại, vui mừng không thôi – là đương kim trạng nguyên của bảng phong sát thủ, Long Hạng.
Tựa như một cước bước trúng vào nơi vô cùng phiền toái – là Vân Nông vốn từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lai-buon/70990/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.